THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Lý Thúy Hoa tỏ rõ thái độ, bĩu môi nói: “Ông ta không phải con cháu nhà họ Bạch, hiện tại lại như thê thảm như thế này, tuyệt đối không thể mang về nhà, em không muốn nuôi một người bị liệt tự hành hạ bản thân.”

Bạch Lão Đại cũng có suy nghĩ giống bà ta, đảo mắt vòng vòng nói: “Không thể dẫn nó về được, thằng hai đã đăng ký kết hôn với Tần Mộng Lan rồi, nó có vợ, không có chuyện bắt chúng ta chăm sóc nó cả đời được. Nể tình mấy năm nay thằng hai chăm sóc gia đình chúng ta, chúng ta ở lại chăm sóc nó hai ba ngày, sau đó lại đưa nó đến nhà họ Tần, để Tần Mộng Lan và nhà mẹ đẻ của con nhỏ đó chăm sóc cho nó đi.”

“Nhưng mà lúc nãy bác sĩ nói Tần Mộng Lan đã bị bắt rồi mà.” Lý Thúy Hoa nhíu mày nói.

“Không phải mẹ đã nói rồi sao, cha mẹ nhà mẹ đẻ của Tần Mộng Lan đều là người có chức có quyền, có quyền thế ở thành phố Đàm, cô ta bị đồn công an mang đi, chắc chắn chỉ là bị hỏi vài câu đơn giản, mấy chuyện sau đó sẽ tự có cha mẹ của cô ta giải quyết thôi.”

“Cũng đúng.”

Lý Thúy Hoa bĩu môi, có chút ghen tị với Tần Mộng Lan chưa từng gặp mặt, ghen tị vì bà ta sẽ đầu thai vào một gia đình có tiền có thế, không quá cam tâm tình nguyên mà nói: “Vậy chúng ta cứ ở đây chờ thằng hai tỉnh lại trước, ở lại nơi này chăm sóc nó hai ba ngày.”

Hai người bọn họ thương lượng xong chuyện này, dùng ánh mắt ra hiệu với nhau.

Cung Linh Lung ẩn thân đứng ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt này, trực giác mách bảo lần này bọn họ đến đây còn có tính toán gì khác, chẳng qua bọn họ cẩn thận không nói ra mà thôi.

Tiếp theo đây còn có trò hay để xem.

Cung Linh Lung vội vàng quay về chuẩn bị cơm trưa, xoay người rời khỏi bệnh viện, tìm một góc không người, đạp xe đạp chạy đến nhà máy chế biến thịt mua đồ ăn.

Về đến nhà, cô báo cho mẹ biết chuyện mấy người Lý Thúy Hoa đến, sau đó lại bắt đầu nhóm lửa sắc thuốc, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-160.html.]

Bạch Thủy Tiên cũng đi ra giúp đỡ, bà mới vừa vào không gian hái một búp cải trắng, chậm rãi rửa sạch lặt rau, nói với cô: “Linh Lung, con có muốn học y không?”

“Học y?”

Lúc trước Cung Linh Lung không nghĩ đến việc này, kiếp trước cô học ngành kinh tế tài chính, sau khi tốt nghiệp đi vào tập đoàn Bạch thị làm một nhân viên kế toán nho nhỏ, bắt đầu từ bộ phận tài vụ để báo thù, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc y học.

Nhưng mà sáng hôm nay nhìn thấy mẹ bày ra thuật châm cứu vô cùng thần kỳ, cô cũng có chút động lòng, có lẽ là vì cơ thể này cũng được di truyền một ít tài năng, cô cũng cảm thấy có chút hứng thú: “Mẹ, con chưa từng học tập bao giờ, chỉ mới học tập những dược liệu đơn giản mà mẹ dạy cho con, bây giờ con mới bắt đầu học tập thì có còn kịp không?”

“Đương nhiên là kịp rồi. Thật ra cũng đến năm mười sáu mười bảy tuổi mẹ mới bắt đầu tiếp xúc đến trung y, mười tám tuổi tiếp thu truyền thừa xong mới bắt đầu chính thức bước chân vào ngành nghề này, hiện tại con chỉ là muộn một hai năm thôi, dựa theo sự thông minh của con, chỉ cần con có hứng thú, mọi thứ đều sẽ không muộn.”

Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, cuối năm sau sẽ khôi phục thi đại học, cô nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này để vào đại học, quốc gia sẽ nhanh chóng cải cách mở rộng, cô còn muốn tranh thủ cơn gió đông này để kiếm bộn tiền.

Thấy cô chần chừ, Bạch Thủy Tiên hỏi cô: “Linh Lung, con có tính toán gì khác à?”

“Mẹ, con khá có hứng thú với học y, nhưng con lại không muốn làm bác sĩ, con chỉ muốn hiểu biết ngành nghề y dược mà thôi.”

Bạch Thủy Tiên hơi kinh ngạc: “Con muốn học y, lại không muốn làm bác sĩ?”

“Đúng vậy, chí hướng của con không nằm ở việc này, con muốn học một ít tri thức y dược, thứ nhất là vì có thêm nhiều kỹ năng sẽ không có hại gì, thứ hai là muốn chuẩn bị cho tương lai.”

Cung Linh Lung nói đến đây hơi tạm dừng lại, cũng hạ giọng nói: “Mẹ muốn kéo dài truyền thừa sẽ cần rất nhiều công đức, theo nghề y cứu tử phù thương cũng là một phương pháp tốt để tích góp công đức, chẳng qua mẹ lại học đông y, hoàn cảnh hiện tại của đông y rất không tốt, cũng chưa chắc có cơ hội để chúng ta trổ tài. Ngoài ra, trị bệnh cứu người cần phải đích thân làm lấy, hai mẹ con chúng ta có phụng hiến cả đời trong ngành nghề này thì số công đức tích góp được cũng chưa chắc có thể ổn định vòng cổ, tiếp tục kéo dài truyền thừa.”

Bình luận

Truyện đang đọc