Thật ra đối tượng nghi ngờ trong lòng ông ta cũng không phải người ngoài, mà là người trong nhà.
Còn chuyện ai có bản lĩnh lớn như thế thì tạm thời còn khó có thể nói trước được.
Lúc này trong đầu ông ta lần lượt hiện lên gương mặt của những thành viên trong gia đình, nhưng tạm thời không thể xác nhận được bất cứ người nào.
Lúc Triệu Ngọc Thục hoảng loạn chạy trở về thì Tần Đức Xuân mới từ trên mặt đất bò dậy, vừa nhìn thấy bà ta, ông ta hỏi ngay: “Có hỏi thăm được cái gì không?”
“Không có. Tôi đi hỏi cháu nội nhà họ Nghiêm nhà kế bên rồi, nguyên buổi sáng hôm nay nó đều ở trong sân chơi tuyết với mấy đứa nhỏ, nó nói sáng nay không có ai lái xe đến, ngoại trừ buổi sáng có người nhà họ Dương đến đây ra, không còn ai đến nhà chúng ta nữa.”
“Không ai đi cửa chính, nhưng đi cửa sau thì khó nói lắm.”
Tần Đức Xuân nói xong lập tức đi về phía sân sau, bên ngoài cửa sau nhà họ Tần cũng có người khác ở, chẳng qua tất cả mọi người ở nơi này đều là công nhân viên chức của đơn vị cơ quan, buổi sáng bọn họ đều đi làm, mấy người già trẻ nhỏ đều ở trong nhà sưởi ấm, rất hiếm khi đi ra ngoài.
Ngày hôm qua trời có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ ngày hôm nay rõ ràng lại tăng cao lên rất nhiều, từ sáng đến bây giờ tuyết đều đã tan rồi, cho dù sân sau có dấu vết gì thì cũng đã bị nước tuyết trôi mất rồi.
Nghĩ đến tích tụ nửa đời người dưới tầng hầm ngầm đều bị dọn đi sạch sẽ, Tần Đức Xuân giận đến mức tim đau nhói, lúc này điều duy nhất mà ông cảm thấy may mắn chính là bình thường ông ấy làm việc rất cẩn thận, toàn bộ hồ sơ văn kiện không nên giữ lại đều đã bị ông ta đốt sạch, chắc chắn sẽ không bị người ta cướp lấy điểm yếu c.h.ế.t người nào.
Hai đứa con trai nhà họ Tần tan ca quay về, nhìn thấy tầng hầm ngầm bị dọn sạch sẽ, cũng đều rất khiếp sợ, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi kiểm tra gia tài của bọn họ, phát hiện cũng không bị mất, không thiếu bất cứ thứ gì, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-78.html.]
Bởi vì xảy ra chuyện này, tất cả mọi người nhà họ Tần đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, mấy đứa nhỏ đều bị xách ra dạy dỗ.
Hiện tại Tần Mộng Lan đang ở nhà mẹ đẻ, bà ta không biết gì về sự tồn tại của tầng hầm ngầm, cũng không biết chuyện gia đình mình bị ăn cướp, hiện tại còn đang ngóng trông chờ Bạch Kiến Nhân đến đây thăm hỏi bà ta.
Lúc này Bạch Kiến Nhân hoàn toàn không nhớ đến bà ta, lúc này đang ở trong nhà nổi điên trút giận, tin tức Lưu Mãnh bị đồn công an bắt đi đã truyền đến tay ông ta, lúc này ông ta đang chất vấn cấp dưới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
*
Chiều tối, Lục Tĩnh Xuyên xách theo rổ đến đưa cơm đưa đồ ăn, gõ cửa vào nhà thấy mẹ cô đang nghỉ ngơi, âm thầm dùng khẩu hình gọi Bạch Linh Lung đi ra bên ngoài hành lang nói chuyện.
“Linh Lung, Lưu Mãnh đã bị bắt rồi, nhưng mà miệng tên này cứng quá, có lẽ là tin rằng sẽ có người đến cứu gã ra, thấy đồn công an lấy ra chứng cứ, gã cũng kiên quyết không chịu thừa nhận.”
“Lúc nãy anh đã thu được tin tức chính xác rồi, người chống lưng cho gã đã âm thầm truyền tin cho gã, dì đã cho người theo dõi rồi, trên cơ bản đã xác định gã là người của Triệu Ngọc Thục, cũng giống như Bạch Kiến Nhân, đều là do bà ta một tay nâng đỡ.”
Bạch Linh Lung bĩu môi: “Mụ già nhà họ Tần này cũng ghê gớm thật đó, Tần Đức Xuân có thể bò đến vị trí như ngày hôm nay, bà ta chắc chắn cũng đã đóng góp rất nhiều công sức.”
Lục Tĩnh Xuyên ở nhà đã nghe em họ nói một vài chuyện, Triệu Ngọc Thục đúng là một người tài giỏi nổi tiếng trong giới của thành phố Đàm, chẳng qua hai đứa con gái nhà bà ta đều không di truyền được tài năng và đầu óc của bà ta.
Nhất là Tần Mộng Lan, từ nhỏ bà ta đã được hai vợ chồng cưng chiều quá mức, tính cách tùy hứng lại ích kỷ, làm việc nói năng đều không biết vận dụng đầu óc, có thể nói bà ta chính là đứa vô dụng bất tài nhất trong nhà họ Tần.