THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Một tiếng sau, Trịnh Phủ Nhân ở bệnh viện băng bó vết thương xong, được con cái vây quanh về lại nhà của mình.

Ông ta mới vừa đi vào phòng ngủ, còn chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi thì các lãnh đạo của công an, quân đội và ủy ban giám sát đã dẫn theo đội ngũ bao vây quanh nhà họ Trịnh vài lớp, đưa ra lệnh kiểm soát từ chính ông D ký tên phê duyệt, khống chế hết tất cả mọi người nhà họ Trình, bắt đầu gióng trống khua chiêng điều tra.

Chờ đến khi vô số đồ cổ quý giá đếm không hết được dọn từ trong tầng hầm ngầm ra ngoài, làm cho toàn bộ mọi người đều giật mình hết hồn, nhất là khi bộ long bào kia bị lấy ra ngoài triển lãm, những người có mặt ở đó đều suýt xoa hút hà.

Trịnh Phủ Nhân mặt mày tái nhợt, lúc này cũng trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Nếu nói chuyện Tiết Hải Huy bị bắt đã tạo nên một trận rung chuyển, vậy thì lần này Trịnh Phủ Nhân và nhà họ Trịnh bị tận diệt, cục diện hoàn toàn trở nên trong sáng.

Trong lúc nhà họ Trịnh bị lục soát, mấy người Cung Linh Lung cũng không đi theo hóng chuyện, nhưng mà biết lúc nãy mẹ chồng đã dẫn theo đội ngũ đi qua đó, dự định buổi tối lúc mọi người gặp mặt ăn cơm lại nghe bà ấy kể lại tình hình cụ thể như thế nào.

Lúc này bọn họ đã lái xe đi đến nhà họ Lục, vốn dĩ bọn họ tính toán buổi chiều sẽ qua sớm, nhưng đột nhiên phải đi xử lý khối u ác tính nhà họ Trịnh nên đã lãng phí không ít thời gian.

Xe jeep dừng lại trước cổng chính của nhà họ Lục, Lục Tĩnh Xuyên xuống xe trước, gọi với vào bên trong phòng: “Bà nội.”

“Ui cha, Tĩnh Xuyên, con về rồi.”

Bà cụ Lục bước đi như bay chạy ra ngoài, trên người còn đeo tạp dề, cười vui vẻ hỏi: “Cháu dâu của bà đâu rồi?”

“Bà nội.”

Cung Linh Lung mới vừa xuống xe, lập tức vòng qua đầu xe đi đến.

“Cuối cùng thì cháu dâu xinh đẹp của nhà chúng ta cũng đã về rồi, hoan nghênh, hoan nghênh con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-551.html.]

Bà cụ Lục đã nhìn thấy ảnh chụp của cô từ lâu rồi, cười hiền hòa nói: “Linh Lung của chúng ta còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, trông xinh đẹp chưa kìa, giống như một đóa hoa vậy.”

“Bác gái khen quá lời rồi.” Cung Vãn Đường cười đi đến.

“Ui cha, đây là mẹ của Linh Lung đúng không?” Bà cụ lập tức phản ứng lại đi đến đón khách.

“Chào bác gái, con là mẹ của Linh Lung, họ Cung, Cung Vãn Đường, bác cứ gọi con là Vãn Đường.”

“Linh Lung xinh đẹp như thế, thì ra là vì giống mẹ.”

Bà cụ Lục cười bước đến nắm chặt lấy tay bà, vô cùng nhiệt tình: “Vãn Đường, đi, đi thôi, đi vào nhà ngồi chơi.”

Bà cụ lại gọi cháu nội: “Tĩnh Xuyên, con cũng đỡ Linh Lung đi vào nhà, đi chậm thôi, coi chừng mấy cái bậc thang.”

Chu Lan Cầm đã gọi điện thoại báo cho bọn họ biết chuyện cô đang mang thai ba đứa nhỏ từ lâu, đây chính là chuyện vui lớn của nhà họ Lục, lúc hai ông bà cụ nhận được tin vui này thì vui vẻ đến mức đêm hôm đó mất ngủ.

“Bà nội, hiện tại tháng còn nhỏ, con đi đứng vẫn còn rất phương tiện, tạm thời không cần đỡ, con có thể tự đi được.” Cung Linh Lung đi theo bọn họ vào nhà.

“Linh Lung của chúng ta mang thai ba đứa nhỏ mà còn chạy đến khu vực chịu thiên tai chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ, không hề nũng nịu, đúng là bé ngoan.”

Trong mắt bà cụ Lục tràn ngập yêu thương, dùng một tay nắm lấy tay cô, thấy tay cô có hơi lạnh, quan tâm hỏi: “Mùa thu ở phương Bắc đến sớm hơn một chút, sáng sớm và chiều tối đều sẽ hạ nhiệt độ, sẽ mát mẻ hơn ở miền nam một chút, chiều tối con nhớ mặc thêm quần áo, đừng để mình bị cảm.”

“Bà nội, trên xe con có mang theo áo khoác mỏng, chờ lúc lạnh sẽ khoác thêm.” Cung Linh Lung cười nhạt nói.

“Ui cha, Linh Lung nhà chúng ta cười lên trông xinh đẹp quá, còn đẹp hơn cả đồng chí nữ trong đoàn văn công nữa, chẳng trách Tĩnh Xuyên nhà chúng ta vừa gặp đã yêu.”

Bà cụ Lục càng nhìn hai người bọn họ lại càng cảm thấy xứng đôi, cười khen ngợi cháu nội: “Ánh mắt tốt lắm, cô cháu dâu này rất đúng ý bà nội, bà thích lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc