THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Nào, nào, ăn bánh kem, đây là bánh sinh nhật Linh Lung đích thân làm vào sáng hôm nay đó.”

Hai mẹ con Chu Lan Cầm bưng mâm to vào, cắt hai cái bánh kem to ra, mỗi người một miếng nhỏ, để mọi người đều nếm thử món điểm tâm kiểu tây mới mẻ này.

“Ồ, ngon đó.”

Đồ ngọt là thứ phụ nữ thích nhất, các chị em họ nhà họ Lục vừa nếm thử một miếng đã thích ngay, những người lớn nữ tính khác cũng rất thích, ai ăn xong cũng đều khen không ngớt lời.

Ăn bánh kem xong, bắt đầu rút thăm một tuổi.

Ba anh em không phải con nít bình thường, ông cụ Lục đã sớm phát hiện bọn họ thông minh hơn những đứa nhỏ khác, cũng không chuẩn bị mấy món đồ chơi khi mấy đứa nhỏ bình thường rút thăm, ngược lại tỉ mỉ chọn lựa mấy thứ đặc biệt.

Một cây s.ú.n.g lục không có đạn, một cái mô hình máy bay trực thăng, một con thuyền buồm bằng gỗ, một cái ống nghe bệnh, một cái bàn tính, còn có một cái bàn tính khá cổ xưa.

Sáu thứ được bày trên thảm, ông cụ Lục cười dạy dỗ: “Sơ Minh, Trường Khiếu, Bồng Trạch, nào, hôm nay ba đứa con tròn một tuổi, bắt đầu rút thăm, các con chọn một món mà mình thích đi.”

Ba anh em đều là người biết hàng, Lục Trường Khiếu chỉ vào mấy thứ này, ưỡn n.g.ự.c nói: “Ông cố, ông không thể lấy đồ giả lừa gạt bọn con được.”

Ông cụ Lục: “… Đồ giả chỗ nào chứ?”

“Máy bay trực thăng kia là đồ giả, thuyền cũng giả luôn.” Lục Trường Khiếu không thèm đồ chơi, cậu bé có chọn thì phải chọn đồ thật.

“Ha ha ha…”

Gần hai mươi người đứng xung quanh đều đang cười.

Con trai nhỏ tuổi nhất của ông cụ Lục, cũng chính là Lục Bắc Chinh ôm n.g.ự.c phụ hòa cháu trai: “Ông già, ông có làm thì phải chơi đồ thật, bây giờ đi kéo một chiếc máy bay trực thăng, lại lôi một chiếc thuyền thật đó, mấy món đồ chơi này thì có cái gì hay mà chọn chứ, đàn ông nhà họ Lục chúng ta không thèm mấy món đồ chơi này.”

“Ông út, vẫn là ông hiểu con nhất.” Lục Trường Khiếu nịnh nọt.

“Ha ha ha.” Lục Bắc Chinh vui vẻ muốn chết, nhìn về phía hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên khen ngợi: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung, hai đứa dạy tốt lắm.”

Ông cụ Lục cũng cười vui vẻ nói: “Ba thằng nhóc thối cũng biết hàng đó, còn biết chướng mắt đồ chơi nữa.”

Ba đứa nhỏ đều chướng mắt mô hình đồ chơi, cũng không la hét đòi ông ấy đi chuẩn bị đồ thật, ba người đều đi qua ngắm s.ú.n.g lục.

Xem xong, Lục Trường Khiếu duỗi tay với ông cụ: “Ông cố, cho con viên đạn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-802.html.]

Ông cụ Lục: “… Cái này thì không thể cho được.”

Thấy bọn họ rất quen thuộc với s.ú.n.g ông, nhìn thoáng qua cháu nội, Lục Tĩnh Xuyên lập tức yểm trợ cho ba đứa con ngay: “Con đã dẫn ba đứa nhỏ đến doanh địa, bọn nhỏ đều tận mắt nhìn thấy huấn luyện bằng s.ú.n.g thật, lúc đó con cũng giải thích kỹ càng cho ba đứa nhỏ rồi.”

“Chẳng trách.”

Ông cụ Lục cũng không suy nghĩ quá nhiều, cách giáo dục con cái của hai vợ chồng bọn họ rất khác biệt, ba đứa nhỏ lại thông minh, nghĩ bọn nhỏ hiểu biết cũng rất bình thường.

Trong s.ú.n.g không có viên đạn, bọn họ cũng không có hứng thú, Cung Bồng Trạch nhặt ống nghe bệnh dưới đất lên hỏi ông ấy: “Ông cố, đây là cái gì thế?”

“Đây là ống nghe, bác sĩ sẽ sử dụng.”

“Sử dụng thế nào vậy ạ?” Cung Bồng Trạch chưa từng thấy thứ này, có chút hứng thú với cái ống nghe bệnh.

“Tiểu Bồng lại đây, cô dạy con dùng.”

Con gái của Lục Đông Chinh làm y tá ở bệnh viện, ống nghe bệnh này là do cô ấy mượn từ bệnh viện về, thấy cháu trai có hứng thú với nó, tranh thủ cơ hội dạy dỗ cậu bé cách sử dụng.

Cung Bồng Trạch nhanh chóng học được cách sử dụng, cậu bé không có hứng thú với mấy thứ khác, nếu nhất định phải chọn một thứ, vậy cậu bé đành lựa chọn cái ống nghe trong tay vậy: “Ông cố, con chọn cái này đi.”

“Được. Tiểu Bồng của chúng ta chọn ống nghe bệnh, lớn lên sẽ làm bác sĩ cứu tử phù thương.”

Ông cụ Lục hi vọng cậu bé sẽ đi theo con đường y học giống bà ngoại cậu bé, học được y thuật cao cấp để phục vụ cho xã hội và bá tán, thúc giục hai đứa lớn: “Sơ Minh, Trường Khiếu, em trai đã chọn rồi, hai đứa chọn cái nào?”

“Con chọn cái này.” Lục Sơ Minh vẫn cứ cầm lấy cây súng.

“Được, được đó.”

Sự lựa chọn của cậu bé làm ông cụ Lục rất vui vẻ, thấy Lục Trường Khiếu cầm nghiên mực lên, cười đến mức nếp nhăn chồng chất lên nhau: “Ui cha, Trường Khiếu nhà chúng ta chọn nghiên mực, sau này phải học hành chăm chỉ thi đại học, làm trạng nguyên giống như mẹ.”

Lục Trường Khiếu cúi đầu nhìn nghiên mực trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy, lộ ra vẻ mặt ngây thơ lại nghiêm túc nói: “Ông cố, con chỉ là cảm thấy cầm cái này đánh nhau khá thuận tay thôi.”

Ông cụ Lục: “…”

Mọi người trong phòng đều cười vang.

“Được rồi, được rồi, đánh nhau thắng cũng coi như là chuyện tốt, không thể làm trạng nguyên văn thì làm trạng nguyên võ.” Ông cụ Lục cũng bị cậu bé chọc cười.

Bình luận

Truyện đang đọc