THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Mấy người trong nông thôn rất ngang ngược, thích bắt nạt người yếu, còn có rất nhiều người lắm miệng thích kiếm chuyện với người khác, nhất là có một ít mụ già khó ưa, miệng còn thối hơn cả ăn phân.”

“Nói đạo lý với bọn họ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, cách tốt nhất để xử lý bọn họ chính là đánh lộn, lấy bạo chế bạo.”

“Dù sao chỉ cần dám đến ăn h.i.ế.p hai mẹ con của con, con đều cầm gậy đuổi theo đánh, đánh một trận không phục thì đánh hai trận, hai trận không phục thì ba bốn trận, dù sao thì con bảo đảm sẽ không chịu thiệt.”

“Sau này mấy người nam nữ già trẻ đáng ghét trong thôn đều bị con đánh sợ, cũng sợ con đánh lén, sợ con đốt lửa xốc nóc nhà, mỗi lần nhìn thấy con đều bỏ chạy như chuột thấy mèo, lại không dám cướp đồ của con, càng không dám nói xấu sau lưng của con.”

Hai ông bà cụ nhà họ Lục đều xuất thân từ nông thôn, bọn họ hiểu rất rõ tình hình trong nông thôn, ở nông thôn, nếu mềm yếu thì chắc chắn sẽ trở thành người bị ăn hiếp, ngang ngược đanh đá mới có thể bảo vệ tốt bản thân, hai mẹ con bọn họ không nói nhiều về chuyện trong quá khứ, bọn họ cũng có thể đoán được đôi chút.

Nghĩ đến cô còn nhỏ đã hiểu chuyện bảo vệ bản thân và mẹ, bà cụ Lục nhìn mà chua xót vô cùng: “Ông ngoại bà ngoại của con ở trên trời nhìn thấy, chắc phải đau lòng c.h.ế.t mất.”

Lục Tĩnh Xuyên duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô, tay còn lại gắp đồ ăn cho cô nói: “Sau này anh sẽ bảo vệ em và mẹ, sẽ không cho ai ăn h.i.ế.p hai người nữa.”

“Anh Tĩnh, anh cũng biết tính cách của em mà, cái gì em cũng chịu, chỉ là sẽ không chịu thiệt thòi.” Cung Linh Lung cười tủm tỉm nói.

Ông cụ Lục rất thích tính cách này của cô, cười nói: “Con gái là phải như thế này, phải có năng lực tự bảo vệ bản thân, đừng có hở ra gặp chuyện gì là lại khóc sướt mướt, ông nội ghét nhất là mấy đứa mít ướt hay khóc.”

“Con cũng không thích, Trịnh Hiểu Đông đánh nhau với Mạnh Minh bị thua xong lại khóc lóc mách lẻo với mẹ, mẹ cậu ta bị dì Mạnh nói vài câu cũng đứng khóc, mất mặt muốn chết.” Lục Trăn không thích người thích khóc, cho nên cậu bé không chơi chung với con gái, ghét nhất mấy đứa con gái khóc.

Trịnh Hiểu Đông chính là cháu đích tôn của Trịnh Phủ Nhân, nói đến nhà họ Trịnh, bầu không khí trên bàn rõ ràng là thay đổi ngay.

Lục Tĩnh Xuyên biết mẹ vợ và vợ muốn biết tình hình của nhà họ Trịnh, chủ động hỏi: “Ông nội, mẹ, lúc trước con cũng đã nghe bác cả nhắc đến chuyện của nhà họ Trịnh rồi, bác ấy cũng chỉ nghe người ta kể lại, không biết quá rõ ràng, tình hình hiện tại như thế nào rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-556.html.]

Nghĩ đến những vật chứng tham ô tìm được trong nhà họ Trịnh ngày hôm nay, sắc mặt của ông cụ Lục cũng trở nên âm u: “Trình Phủ Nhân che giấu quá lâu, cũng có lòng tham không đáy.”

Lúc trước khi điều tra xét nhà, Chu Lan Cầm đã đích thân đi đến, nói ra số lượng đồ đạc mà bà ấy đã lục soát được cho bọn họ nghe.

“Ha, đến cả long bào cũng giấu, ông ta cũng gan thật đó.” Lục Tĩnh Nghiêu cười lạnh.

Cung Linh Lung nói thầm một câu: “Hòa Thân thời hiện đại.”

“Linh Lung nói không sai, ông ta chính là Hòa Thân thời hiện đại, tham lam đến vô pháp vô thiên.”

Lúc trước ông cụ Lục còn cảm thấy Trịnh Phủ Nhân là một người tốt, lúc trước có người làm mai cho cháu gái, đối tượng giới thiệu chính là cháu nội nhà họ Trịnh, lúc đó bọn họ còn muốn suy xét thêm, lúc này cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không đồng ý đi xem mắt ngay.

“Ông nội, ông ta dám giấu nhiều thứ có giá trị trong nhà như thế, bên ngoài chắc chắn còn có chỗ cất giấu khác nữa.” Lục Tĩnh Xuyên nhắc nhở.

“Chắc chắn là con, tối nay đang thẩm vấn điều tra suốt đêm.”

Ông cụ Lục bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, uống xong mới nói: “Nhà họ Trịnh không có ai là sạch sẽ cả, ngày thường người nào cũng đều rất khôn khéo, lúc này trực tiếp thọc thẳng vào hang ổ của bọn họ, cho dù muốn giảo biện hơn cũng không có tác dụng gì, lần này cuối cùng cũng có thể nhổ cỏ tận gốc.”

“Lúc Trịnh Tuệ Vân bị bắt còn cố cãi chày cãi cối nói bà ta chỉ là một đứa con gái bị gả ra ngoài, không biết gì hết, đúng là mặt dày không biết xấu hổ.” Chu Lan Cầm bĩu môi khinh bỉ.

“Bà ta là người duy nhất không có não trong nhà họ Trịnh, tối nay bắt bà ta ra thẩm vấn trước để khai đao, người phụ trách thẩm vấn bà ta chính là Bành Chí Mỹ, bà ấy là con dâu của nhà họ Kiều, bình thường rất hay đối đầu với bà ta.”

Nơi này đều là người một nhà, ông cụ Lục cũng tiết lộ một chút tin tức cho bọn họ.

Chu Lan Cầm nghe thế mỉm cười, bà ấy khá thân thiết với Bành Chí Mỹ, hai người có tính cách rất hợp nhau: “Trên đường về con gặp được Chí Mỹ, trông bận lắm, nói là có chuyện gấp cần làm, sau đó đã vội vội vàng vàng rời đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc