Lục Tĩnh Xuyên cũng vô cùng đồng ý với những lời này của bà, ở phương diện này thì anh và Bạch Linh Lung là cùng một loại người.
Nếu so sánh giữa cha của hai người thì tuy rằng cha của anh cũng phạm sai lầm trong hôn nhân, nhưng lại đối xử khá tử tế với hai anh em bọn họ, ở phương diện sinh hoạt bình thường vẫn luôn cố gắng bù đắp, tốt hơn Bạch Kiến Nhân trăm nghìn lần.
“Tiểu Lục, dì đã nhìn thấy quyết tâm của con, ý kiến của dì vẫn cứ như cũ, dì tôn trọng sự lựa chọn của Linh Lung, cũng tôn trọng suy nghĩ của mấy người thanh niên bọn con.”
“Dì chỉ có một yêu cầu duy nhất, nếu hai đứa thật sự yêu thích nhau, đi đến với nhau, vậy thì khi yêu nhau, phiền con hãy cho Linh Lung đủ sự tôn trọng và tin tưởng, cũng cố gắng hết sức bảo vệ con bé. Tương lai nếu không yêu nhau nữa, hai đứa không thể nào nắm tay đi tiếp được, cũng xin con cho Linh Lung đủ sự tôn trọng và mặt mũi, đừng để mọi thứ tốt đẹp ngày hôm nay trở thành châm chọc.”
Nghe những lời mẹ nói chuyện ngày hôm nay, trái tim Bạch Linh Lung khẽ run lên, cũng không phải do cô quá cảm tính, lúc này mắt đã đỏ hoe, giọng nói cũng có phần nghẹn ngào: “Mẹ.”
Bạch Thủy Tiên nói những lời này là nói cho Lục Tĩnh Xuyên nghe, nhưng cũng là cảm xúc chân thật trong lòng, giọng nói dịu dàng chứa đầy cảm xúc phức tạp không thể nào hòa tan được: “Linh Lung, mẹ không hi vọng con bước lên vết xe đổ của mẹ, đi lại con đường xưa của mẹ.”
“Mẹ, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Bạch Linh Lung buông chén đũa trong tay xuống, đi đến nắm chặt lấy tay bà, mắt đỏ hoe: “Trên đời này tuy rằng có ngàn ngàn vạn vạn tên đàn ông cặn bã, nhưng mà hai mẹ con chúng ta cũng không xui xẻo đến mức đều gặp được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-67.html.]
“Tuy rằng hiện tại cái tên cặn bã chó đẻ trong nhà rất đáng ghét, nhưng cũng không thể vì một cục cứt chuột là ông ta mà phán xét rằng toàn bộ đàn ông trên đời này đều là cặn bã được, chúng ta cứ cầm kính lúp từ từ tìm kiếm, kiểu gì cũng sẽ tìm được mấy người tốt.”
Bạch Thủy Tiên bị lời này của cô chọc cười, khó chịu đè nén trong lòng cũng dịu đi đôi chút, khóe môi cong lên: “Con nói cũng đúng.”
Lục Tĩnh Xuyên yên lặng lắng nghe hai mẹ con bọn họ nói chuyện, hai người bọn họ có gương mặt giống nhau, ngũ quan của Bạch Linh Lung giống mẹ đến bảy phần, nhưng mà khí chất thần vận lại khác nhau, mẹ thì dịu dàng nhã nhặn lịch sự bình thản, mà cô thì lại nghịch ngợm hoạt bát linh động hơn rất nhiều.
Bạch Thủy Tiên nói vài câu với con gái, lại bảo cô ăn cơm tiếp, chậm rãi nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện với Lục Tĩnh Xuyên: “Tiểu Lục, dì nghe Linh Lung nói, lần này con đến thành phố Đàm là để thăm người thân ở nơi này đúng không?”
“Đúng vậy, nhà của con ở kinh đô, dì dượng của con làm việc ở thành phố Đàm. Lần này con cũng không được nghỉ quá lâu, chỉ xin nghỉ được mười ngày, hai ngày nữa là sinh nhật năm mươi tuổi của dượng con, con đến đây chúc mừng sinh nhật dượng.”
Hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu đã làm việc ở thành phố Đàm rất nhiều năm, bọn họ sinh hai trai một gái, con gái lớn đã kết hôn gả chồng từ lâu, nhà con rể ở kinh đô, cả gia đình bốn người đều sinh sống ở kinh đô.
Con trai lớn bằng tuổi với Lục Tĩnh Xuyên, vẫn còn chưa kết hôn, quyết định lựa chọn con đường làm chính trị, hiện tại đang làm việc ở thành phố Hải.
Tống Thao là con trai út của bọn họ, hiện tại đang ở tỉnh thành học đại học công nông binh, nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ quay về ở cùng với bọn họ.
Lần này là sinh nhật của Tống Kim Nghiêu, hai đứa con lớn đều không có thời gian rảnh quay về nhà, mấy bà con họ hàng khác cũng đều bận rộn công việc và học tập, chỉ có anh vừa lúc được nghỉ, cho nên các người lớn trong nhà đều cử anh làm đại diện đến nơi này chúc thọ.