Trần Nhị Yến vừa nghe cô ấy nói ra những lời này, lập tức luống cuống thấy rõ: “Chị dâu, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, là tôi chưa biết rõ sự việc.”
“Cô cảm thấy hiện tại cô nói như thế có tác dụng gì sao?”
Vu Hỉ Mai bực bội rõ ra mặt, xụ mặt răn dạy: “Phó đoàn trưởng Lục vừa mới kết hôn, hai người đã tranh thủ lúc anh ấy không có ở nhà đến ăn h.i.ế.p vợ của anh ấy, tống tiền rồi bạo lực xông vào nhà anh ấy, hiện tại còn bắt em ấy phải bồi thường tiền thuốc cho hai người, tôi đã gặp rất nhiều người thất đức không biết xấu hổ, nhưng mà chưa bao giờ thấy ai thất đức lại vô sĩ như hai người.”
“Tôi không hề xông vào nhà của nó, tôi chỉ là đến chơi mà thôi, cũng không hề tống tiền ăn cướp gì của nó cả, chỉ là đến mượn nó một ít ớt bằm.” Bà Tiền lập tức sửa miệng, tóm lại có đánh c.h.ế.t bà ta, bà ta cũng sẽ không thừa nhận.
Mọi người đều đã biết được bà ta vô sỉ đến mức nào, nhưng hiện tại giới hạn vô sỉ lại được update mới hơn, Vu Hỉ Mai giận muốn điên: “Mắc gì Linh Lung phải cho mấy người đồ của em ấy chứ?”
“Mấy người đều có, mắc gì tôi lại không có hả?” Bà Tiền cũng gân cổ lên la lối khóc lóc.
“Các chị dâu khác có là bởi vì lúc trước bọn họ đã mang đồ ăn, lại còn mang cá cho tôi, tôi tặng lại bọn họ một ít ớt bằm là do tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện.”
“Còn bà đó hả, không thân cũng chẳng quen, bình thường còn chẳng tiếp xúc lần nào, bà xông đến ngang nhiên vênh mặt hất hàm ra lệnh cho tôi, đòi đồ của tôi, mắc gì tôi phải cho bà chứ?”
“Tôi có thiếu nợ gì bà đâu.”
“Bà thích thì cứ bỏ tiền ra mà mua, cũng có thể cầm thứ gì đó đến đổi, mắc gì mà mở miệng là bắt tôi cho không bà chứ?”
Cung Linh Lung cũng sẽ không thấy bà ta lớn tuổi là lười không đi so đo với bà ta, loại người không biết xấu hổ giống như bà ta, tuyệt đối không thể cho bà ta bất cứ tia hi vọng và ảo tượng gì cả, nếu không sau này bọn họ sẽ bám lấy cô liều mạng hút m.á.u như đỉa đói.
Tất cả mọi chuyện đều phải ngăn chặn từ khi chúng mới bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-213.html.]
Lúc này Chu Lan Cầm đã đẩy xe đạp ra rồi, lạnh nhạt nói: “Tiểu Lan, con đi mời Chính Ủy đến đi.”
“Dạ được.”
Dương Tiểu Lan lập tức đi qua lấy xe đạp, trước khi rời đi lại nghĩ đến một chuyện, lạnh lùng nhìn về phía hai người Mạnh Hiểu Dĩnh: “Hai cô cũng tạm thời đừng đi, hiện tại tôi đi gọi chính ủy đến, hai người nhất định phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng trước mặt anh ấy.”
“Chị Dương, chuyện này cũng không cần phiền đến chính ủy mà.”
Mạnh Hiểu Dĩnh chỉ cần nghĩ đến lãnh đạo là lại luống cuống, lập tức chạy đến xin lỗi: “Chị Dương, lúc trước là do tôi không rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, bị bà Tiền này lừa gạt, tôi xin lỗi chị nhiều lắm.”
Dương Tiểu Lan cũng không ngốc, cô ả xin lỗi nhanh như thế cũng chẳng phải thật lòng biết lỗi gì, chỉ là vì sợ chính ủy đến sẽ giáo dục cô ả, ảnh hưởng đến công của của cô ả mà thôi.
Nghĩ đến lúc trước cô ả còn bày ra thái độ kiêu căng ngạo mạn chỉ trích mình, Dương Tiểu Lan giận muốn chết, chẳng muốn tha thứ cho cô ả chút nào.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô ấy, Vu Hỉ Mai đứng bên cạnh lập tức cô ấy đang nghĩ gì, lặng lẽ kéo tay cô ấy, âm thầm cho cô ấy một ánh mắt ra hiệu.
Đầu óc của Dương Tiểu Lan lập tức bình tĩnh lại, nhớ lại hình như cha mẹ của Mạnh Hiểu Dĩnh chính là cán bộ cấp cao trong thành phố Hán, còn có bà con làm lãnh đạo trong bộ đội, nếu làm lớn chuyện có khả năng sẽ ảnh hưởng đến công việc của chồng mình, hiện tại cô ả đã cúi đầu xin lỗi rồi, để tránh cho mang đến phiền phức cho chồng, cô ấy cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên tha thứ thôi.
“Được rồi, tôi cũng không phải loại người không nói lý, tôi nhận lấy lời xin lỗi của cô, nhưng mà tôi vẫn phải đi tìm chính ủy đến, tôi phải mời anh ấy đến xử lý chuyện hai mẹ con nhà bà Tiền tống tiền tôi nữa.” Dương Tiểu Lan nói xong lập tức đạp xe đạp rời đi.
Cô đã tha thứ, nhận lấy lời xin lỗi, nhưng mà Mạnh Hiểu Dĩnh lại chẳng vui vẻ chút nào.
Từ nhỏ đến lớn Mạnh Hiểu Dĩnh chưa bao giờ phải xin lỗi người khác, cho dù cô ả có làm sai thì cũng có cha mẹ cô ả xử lý giúp, chưa từng có ai buộc cô ả phải xin lỗi, nhưng hôm nay lại phải cúi đầu xin lỗi một người phụ nữ nông thôn, thật ra trong lòng cô ả cũng có rất nhiều oán hận, nhưng lại không dám phát tiết ra bên ngoài.
Cô ả còn đang nghẹn một bụng lửa giận, hai mẹ con bà Tiền ở bên cạnh lại vẫn cứ ngang ngược vô lý la to, kêu gào chuyện ớt bằm gì gì đó.