THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Trong động truyền đến tiếng gọi của Cung Thành Tuấn, mấy người Cung Vãn Đường lập tức cầm đèn pin đi vào tập hợp với ông ấy.

“Linh Lung, cậu cũng không rõ lắm nơi này cất chưa bao nhiêu thứ, nơi này đã lâu lắm rồi không được sửa chữa, chỉ e là trên nóc cũng không được vững chắc lắm, chúng ta không nên ở quá lâu, lấy xong rồi đi ngay, sau đó lại tìm thời gian khác thống kê số lượng sau.”

Cung Linh Lung gật đầu đồng ý nói: “Dạ vâng.”

Cô phụ trách chơi “ảo thuật” càn quét sạch sẽ mọi thứ, những người khác đều chỉ cười cười đi kiểm tra xung quanh, xác nhận xem cô có còn bỏ sót cái gì không.

Chờ lấy đi hết toàn bộ đồ đạc rồi, bọn họ lại đi theo đường cũ quay về, trên đường về tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

Chờ ra khỏi con đường bí ẩn kia rồi, Cung Thành Tuấn thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục sắp xếp ra lệnh: “Tĩnh Xuyên, con đi làm chút động tĩnh và dấu vết dẫn mấy người ở bên ngoài đến nơi này đi.”

Trịnh Phủ Nhân tốn biết bao nhiêu công sức tìm kiếm hai mươi năm, hiện tại đất đã chôn đến cổ, ông ấy phải cho đối phương “chết nhắm mắt” chứ.

“Những người Tiết Hải Huy dẫn vào nhà mình g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ của cậu lúc trước không phải là bọn lưu manh du côn bình thường, bọn họ chắc chắn là chó săn do nhà họ Trịnh cẩn thận đào tạo. Hiện tại nhà họ Trịnh đã bị bắt giam, bọn họ lại vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình, những người như thế này nhất định phải diệt trừ, để bọn họ còn sống sẽ là một mối họa lớn.”

Lục Tĩnh Xuyên gật đầu đồng ý: “Dạ vâng, mọi người tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, con làm xong sẽ đến tập họp ngay.”

“Anh Tĩnh, nhớ chú ý an toàn đó.” Cung Linh Lung dặn dò anh.

“Yên tâm đi.”

Đối với Lục Tĩnh Xuyên mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Chờ anh đi rồi, Cung Linh Lung lại lấy nước ra, mọi người ngồi xuống gốc cây râm mát uống nước nghỉ ngơi.

Lục Tĩnh Xuyên làm việc với hiệu suất rất cao, không đến hai mươi phút sau đã quay về, nói chuyện với Cung Thành Tuấn xong, lại cố ý để lại một chút manh mối và dấu vết ở trước cửa ra vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-584.html.]

Làm xong hết những chuyện này rồi, Cung Thành Tuấn mới lên tiếng: “Đi thôi, đi về nhà.”

Bọn họ rời đi, ngày hôm sau người của Trịnh Phủ Nhân đã phát hiện ra manh mối, cũng thuận lợi tìm được lối vào bí mật, sau đó lại vội vàng điều người đến chi viện, cũng thông qua con đường của bọn họ để truyền lại tin tức chính xác cho Trịnh Phủ Nhân.

Trịnh Phủ Nhân nhận được “tin vui”, hiện tại lại vui không nổi, ngược lại trong lòng còn sốt ruột muốn chết.

Bọn họ tìm suốt hai mươi năm cũng tìm không ra được vị trí của kho báu, kết quả ông ta vừa mới bị bắt thì đã tìm được bảo tàng rồi.

Việc này quá kỳ quái, cũng quá trùng hợp.

Ông ta gần như đã xác định đây chính là bẫy rập của Cung Thành Tuấn, ông ấy cố ý dùng chỗ giấu kho báu để dụ dỗ người ông ta đi qua, sau đó dùng một chiêu phá nát hi vọng cuối cùng của ông ta.

Ông ta biết mình bị bắt đã không còn có cơ hội đi ra ngoài, nhưng con cháu nhà họ Trịnh thì lại còn có hi vọng, chỉ cần bọn họ còn sống, có những người được ông ta đào tạo để nâng đỡ phụ giúp, sau này chắc chắn sẽ báo thù cho ông ta, nhà họ Trịnh cũng sẽ có cơ hội quật khởi.

Nhưng mà bây giờ…

Trịnh Phủ Nhân ở trong trại tạm giam sốt ruột đến mức muốn hộc máu, nghĩ mọi cách cũng không thể truyền tin tức ra bên ngoài, sốt ruột đến mức bạc hết cả đầu trong vòng một đêm.

Chờ đến khi mấy người Cung Linh Lung quay về trong thành phố thì đã đến trưa, Lục Tĩnh Xuyên lái xe đến tiệm cơm quốc doanh, dẫn bọn họ đi ăn cơm trước.

Cơm nước xong, Cung Thành Tuấn dẫn theo bọn họ đi đến cửa hàng hoa kiều mua sắm, vài hôm nữa cháu gái đã phải về thành phố Hán rồi, mùa đông lại sắp đến, ông ấy cố ý dẫn bọn họ đi mua quần áo.

Cung Thành Tuấn ra tay rộng rãi hào phóng, mau cho ba người bọn họ mỗi người hai bộ áo bông quần bông giữ ấm, khăn quàng cổ và mũ bao tay đều có đủ, còn mua áo khoác dày giày da cho hai ông bà cụ nhà họ Hàn.

Cung Thành Tuấn mua mua mau, Cung Vãn Đường và Lục Tĩnh Xuyên phụ trách làm người vác đồ, toàn bộ quá trình Cung Linh Lung chỉ lo ăn ăn ăn, ăn đủ loại chocolate, kẹo và điểm tâm ở nước ngoài, cứ liên tục nhét vào trong miệng mình, người bán hàng nhìn mà hâm mộ muốn hết.

Mua đồ xong bọn họ chuẩn bị đi về, Cung Thành Tuấn nói: “Vãn Đường, em và Linh Lung đứng ở chỗ này chờ, anh và Tĩnh Xuyên mang đồ lên xe trước, lại lái xe đến nơi này đón em và con bé.”

“Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc