Xe lửa đạp lên sương lạnh sáng sớm xuất phát, đến hơn hai giờ chiều mới đến ga xe lửa của thành phố Hán.
“Linh Lung, mẹ.”
Hai người bọn họ vừa mới xách theo hành lý xuống xe, Lục Tĩnh Xuyên mặc quân trang đã xông đến trước mặt bọn họ, giơ tay cầm lấy phần hành lý nặng nhất trong tay của Cung Linh Lung.
Đây là lần đầu tiên Cung Linh Lung nhìn thấy anh mặc quân trang, bộ quần áo màu xanh ô liu này cực kỳ hợp với dáng người của anh, càng làm anh đẹp trai và có khí chất hơn, cô mỉm cười xinh đẹp nói: “Phó đoàn trưởng Lục, đẹp trai ghê!”
Vợ vừa mở miệng đã khen ngợi mình, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên tràn ngập vui sướng, độ cong trên khóe môi đã không thể đè xuống được nữa.
“Chị sui, Linh Lung.”
Một giọng nói cởi mở hiền hòa ngắt ngang quá trình trao đổi tinh thần của bọn họ.
Hai mẹ con đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía người đến gần, Cung Linh Lung nhìn thoáng qua xác định đây là mẹ chồng của cô, bà ấy giống dì chừng bốn năm phần, khí chất và chiều cao hình thể cũng tương đương nhau.
Đằng sau bà ấy còn có một đồng chí nam trẻ tuổi đi theo, cậu trai kia khá giống Lục Tĩnh Xuyên, nhưng mà cơ thể lại gầy hơn một chút, đây là em chồng Lục Tĩnh Dương.
Lục Tĩnh Xuyên lập tức giới thiệu: “Linh Lung, đây là mẹ và em trai của anh.”
“Mẹ!”
Cung Linh Lung lập tức lễ phép chào bà ấy, gọi mẹ vô cùng tự nhiên, không hề ngượng ngùng xấu hổ chút nào.
“Ừ, Linh Lung.”
Chu Lan Cầm cũng lớn tiếng đáp lại, lúc trước bà ấy ở kinh đô đã nhận được ảnh chụp do con trai gửi qua bưu điện về rồi, lúc đó bà ấy đã khen ngợi con dâu xinh đẹp, hôm nay gặp mặt rồi mới phát hiện cô ở ngoài đời càng đẹp hơn, cười tươi rói nói: “Linh Lung nhà chúng ta đẹp quá, còn đẹp hơn cả hoa nữa.”
“Chị sui đừng khen ngợi nó như thế, khen nữa nó sẽ kiêu ngạo đó.” Bạch Thủy Tiên cười nói tiếp.
Chu Lan Cầm tiến lên bắt tay với bà, thân thiết khách sáo trò chuyện: “Chị sui, cảm ơn chị đã ưng ý thằng nhóc Tĩnh Xuyên nhà tôi, cảm ơn chị đồng ý gả con gái cưng của chị đến nhà của chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-189.html.]
“Chị sui, Tĩnh Xuyên thật sự rất tài giỏi và xuất sắc, Linh Lung có thể kết thành đôi với thằng bé cũng là phúc của nó.” Bạch Thủy Tiên khiêm tốn đáp lại.
Chu Lan Cầm cười nhìn hai đứa nhỏ, thật lòng vui mừng: “Hai đứa nhỏ đều rất xuất sắc, bọn nó rất xứng đôi với nhau, là duyên phận trời ban.”
Chờ hai người lớn trò chuyện xong rồi, Cung Linh Lung cũng chủ động nói chuyện với em chồng: “Chào em, Tĩnh Dương.”
“Chào chị dâu.”
Lục Tĩnh Dương lễ phép bắt tay với cô, cũng chào hỏi mẹ của cô: “Con chào dì Bạch, con tên Lục Tĩnh Dương, rất vui vì được gặp dì.”
“Chào con, Tĩnh Dương.”
Bạch Thủy Tiên cũng bắt tay với cậu, cười nhìn về phía Chu Lan Cầm nói: “Chị sui có phúc thật đó, hai đứa nhỏ đều đẹp trai lịch sự, xuất sắc, đúng là làm người ta hâm mộ c.h.ế.t đi được.”
“Là chị sui đánh giá cao bọn nó thôi.” Chu Lan Cầm cười nói.
Chờ hai bên bắt chuyện làm quen xong, Lục Tĩnh Xuyên đúng lúc mở miệng: “Mẹ, Linh Lung và mẹ ngồi xe lửa cũng mệt lắm rồi, cũng còn chưa ăn trưa nữa, hiện tại chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện đi.”
“Được rồi. Chị sui, nào, để tôi cầm hành lý giúp chị. Lúc trước chị mới bị thương, vừa mới khỏe lại, đừng xách đồ quá nặng lại mệt người.” Chu Lan Cầm là một người rất nhanh nhẹn, nói xong lập tức cầm lý hành lý trong tay của Bạch Thủy Tiên.
Lục Tĩnh Xuyên lái xe jeep đến đón bọn họ, xe đậu ở ngoài cổng, anh bỏ hết toàn bộ hành lý vào cốp xe sau, gọi bọn họ lên xe: “Linh Lung, em và hai mẹ ngồi ở ghế sau đi, trên đó có bình nước, trong bình là nước gừng đường ấm, em và mẹ uống một chút để đuổi khí lạnh đi.”
Thấy anh cẩn thận săn sóc như thế, Cung Linh Lung nhịn không được đùa giỡn: “Ui cha, em đúng là may mắn c.h.ế.t đi được, đi xem mắt nhầm lại gặp được một cục cưng to bự thế này.”
Lục Tĩnh Xuyên: “…”
Cô không thể đợi về nhà rồi lại nói những lời này sao?
“Ha ha…”
Hai mẹ con Chu Lan Cầm và Lục Tĩnh Dương còn chưa lên xe, nghe được câu này đều cười ầm lên.