THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Chờ cô nói xong kế hoạch, Tống Thao hỏi: “Chị dâu, những người bạn này của chị bán cái gì thế?”

“Chủ yếu là sản phẩm công nghiệp nhẹ, đại đa số đều là những thứ hàng ngon giá vẻ vận chuyển từ phía nam đến, còn có một ít là từ Hồng Kông tới.”

“Trong tay bọn họ có ba mươi bốn mươi người nhận hàng hóa cố định, hơn phân nửa là bán ở khu vực kinh đô, non nửa còn lại thì chuyển đến các thành phố huyện thành xung quanh bán. Hàng hóa của bọn họ đều bán rất đắt, cung không đủ cầu.”

“Hiện tại chị điều chủ lực đi rồi, bọn họ không đủ người để làm việc nữa, bắt đầu có chút lo không xuể công việc.”

“Nếu em đồng ý thì đi bán hàng giúp bọn họ, có rảnh cũng có thể tự nhập hàng rồi tự mở cửa hàng buôn bán. Em cứ tập làm quen trước đi, chờ đến khi nào quen với ngành này rồi, chờ sau này trung tâm thương mại đi vào hoạt động, em lại đến giúp chị mở rộng thị trường.”

Cung Linh Lung đã nói với cậu ấy về chuyện của trung tâm thương mại cùng xưởng thực phẩm từ lâu, Tống Thao không nói hai lời đồng ý ngay, “Được, trước kia em chưa đi bán hàng lần nào, không có kinh nghiệm, em đi theo bọn họ học tập rèn luyện trước.”

Nói xong, cậu ấy lại hỏi cô: “Chị dâu, bạn của chị còn tuyển thêm người không? Không phải loại công nhân tạm thời chỉ làm trong dịp hè như em, là làm việc cố định dài hạn đó.”

“Chắc là cần đó, nhưng mà em biết đó, nghề này của bọn họ cần chọn người đáng tin, nếu không đáng tin cậy thì bọn họ sẽ không nhận.” Cung Linh Lung nhắc nhở cậu ấy.

“Em biết.”

Tống Thao hiểu cô ý tứ, cười nói: “Chị còn nhớ rõ Lý Sùng ở thành phố Đàm không? Bạn học của em đó, cậu ấy còn từng đánh Bạch Kiến Nhân với chúng ta nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-829.html.]

Cung Linh Lung nhớ rõ cậu ta, gật đầu: “Là cậu ấy muốn tìm công việc sao? Chị nhớ rõ cậu ta đang làm thú y ở trại nuôi heo thành phố Đàm mà, đó là bát sắt đó.”

“Cậu ấy không thích làm thú y, ghét cái nghề này lắm, lúc ấy cũng là không còn cách nào khác, không nghĩ đi xuống nông thôn mới nghe lời người lớn trong nhà đi làm cái này. Tháng trước đơn vị của cha cậu ấy bị phá sản, ăn không ngồi rồi ở trong nhà, cha của cậu ấy cảm thấy hứng thú với cái nghề này, cậu ấy liền đem công tác này nhường cho cha mình, mấy ngày hôm trước viết thư hỏi em xem có cách nào để kiếm tiền hay không, cậu ấy muốn đi ra ngoài lang bạt.”

Cung Linh Lung còn có ấn tượng khá tốt đối với Lý Sùng, chỉ vào điện thoại, nói với cậu ấy: “Em gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy lại đây, tạm thời đi theo em bày quán giao hàng, quen thuộc tình huống bên này trước. Chờ tương lai trung tâm thương mại cùng xưởng thực phẩm xây dựng xong xuôi rồi, nếu cậu ấy muốn đi vào hai chỗ đi làm cũng đúng, đến lúc đó tùy cậu ấy chọn lựa.”

“Được rồi.”

Tống Thao cười nói: “Chị dâu, cảm ơn.”

“Cùng khách sáo với chị làm cái gì.”

Cung Linh Lung trừng mắt nhìn cậu ấy, cũng mời: “Cũng lâu lắm rồi chị không gặp chị Nhan cùng Ni Ni, lát nữa em đi đón bọn họ lại đây, buổi tối tới nhà chị ăn cơm, trưa nay chị mới làm thịt hấp xong.”

“Ui cha, vẫn là nhà chị có nhiều đồ ăn ngon nhất, em vừa nghĩ đến thịt hấp là chảy nước miếng ngay.” Tống Thao múc vài muỗng đã xử lý xong một trái dưa hấu, ăn xong lập tức đi gọi điện thoại cho Lý Sùng.

Chờ cậu ấy nói chuyện điện thoại xong, Lục Tĩnh Xuyên mới hỏi đến chuyện chị hỏi: “Nửa năm qua chị Nhan như thế nào rồi.”

“Cũng còn tạm được.”

Tống Thao ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu kể lại mấy cái chuyện xấu xa rắc rối của nhà họ Trịnh: “Cuối năm ngoái mụ già nhiều chuyện kia bị phạt tù ba tháng, chồng bà ta muốn giữ được công việc của hai cha con nên đã ly hôn với bà ta. Chờ sang năm lúc bắt đầu làm việc, cha mẹ và ông bà nội của em bắt đầu ra tay xử lý bọn họ, hai cha con bọn họ đều bị điều sang công việc khác và giáng chức.

Bình luận

Truyện đang đọc