Bởi vì phải xử lý đám ăn cướp này, trên đường đi chậm trễ không ít thời gian, chờ đến khi quay về địa điểm tập hợp ở huyện thành thì trời đã tối, mọi người vừa xuống xe đã chạy thẳng về phía nhà ăn.
Bụng của Cung Linh Lung đã kháng nghị từ lâu rồi, thật ra trên đường đi cô cũng đã ăn một ít bánh quy, lúc Lý Tuyên xuống xe phụ mọi người khiêng hàng hóa thì cô còn lấy một cái màn thầu trong không gian ra ăn lót dạ, nhưng vẫn cứ đói bụng cồn cào, lúc này cô mua ba lạng cơm, ba món ăn, nhét hết toàn bộ vào bụng mình.
“Linh Lung, cô đói đến thế à?”
Giang Vận bưng hộp cơm ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô cúi đầu ăn ngấu nghiến như thế, ăn còn nhanh hơn mấy người đàn ông, nhịn không được mỉm cười.
“Đói, đói muốn chết.”
Cung Linh Lung ngẩng đầu, ậm ừ không rõ nói: “Cô hỏi Lý Tuyên xem, bụng tôi đã sôi suốt đường đi.”
Lý Tuyên cười cười, vô cùng tinh tế nói: “Lái xe rất mệt, cũng rất tốn sức, buổi sáng và buổi trưa toàn ăn màn thầu cháo trắng, không có món mặn, đói bụng cũng bình thường thôi.”
Giang Vận nghĩ đến lúc cô ấy vừa mới nhập ngũ cũng giống như cô bây giờ, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, dạ dày đã quen rồi thì mới không còn thái quá như thế này, cười nói: “Lại vận chuyển thêm nửa ngày nửa là đã đưa xong hết các vật tư cứu tế rồi, mấy chuyện khác đều giao cho bộ đội và trong huyện, các cô có thể quay về thành phố Hán, quay về ăn một bữa ngon lành.
Cung Linh Lung gật đầu, trưa nay chủ nhiệm Dương cũng nói với bọn họ, ngày mai mấy người bọn họ ở đây ăn cơm trưa xong là có thể quay về thành phố Hán.
“Giang Vận, nếu cô có rảnh thì đến thành phố Hán chơi, trực tiếp đến đơn vị tìm tôi, tôi dẫn cô đi ăn đặc sản của thành phố Hán.”
Tuy rằng chưa quen biết với cô ấy được bao lâu, nhưng Cung Linh Lung lại rất thích tính cách của cô ấy, cũng muốn kết bạn với cô ấy.
Giang Vận cũng rất thích cô ấy, hào phóng sảng khoái nói: “Tôi vốn dĩ sẽ bắt đầu nghỉ phép vào cuối tuần, vừa lúc bên này đang cần người chi viện, tôi tiện đường nên đến đây luôn. Chờ xử lý xong chuyện nơi này rồi, tôi sẽ bắt đầu nghỉ phép, đang định đi đến thành phố Hán thăm sư huynh của tôi, sau đó nhất định sẽ đi tìm cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-385.html.]
“Được rồi, cô có thể đến đơn vị tìm tôi bất cứ lúc nào.” Cung Linh Lung nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong, mọi người đều giải tán, bốn người quân nhân Giang Vận dẫn đám ăn cướp đến đồn công an xử lý, còn mấy người Cung Linh Lung thì đi giúp chủ nhiệm Dương xử lý những việc vặt vãnh khác.
Ba ngày nay trong lúc vận chuyển vật tư, Cung Linh Lung cũng tranh thủ cơ hội lần lượt nhét mớ lương thực chồng chất thành núi trong không gian vào các vật tư cứu viện, cô quyên tặng gần một nghìn cân lương thực, công đức tăng mạnh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, diện tích trong không gian cũng thay đổi theo từng ngày.
Cung Linh Lung tranh thủ cơ hội đi vệ sinh để chui vào trong không gian nhìn thoáng qua, thấy chỉ mới trong vòng một ngày mà đã có thêm hai ba mẫu đất, cô lập tức rải hạt giống lúa mạch vào đám đất mới xuất hiện ra.
Ra khỏi không gian, thấy mấy người chủ nhiệm Dương vẫn còn đang thống kê số liệu, Cung Linh Lung lại lén lút chạy đến kho lương thực, đổ hạt thóc và lúa mạch cô vừa mới thu hoạch xong vào trong nhà kho, lại âm thầm quyên tặng thêm mấy ngàn cân lương thực cứu mạng.
Gần chín giờ tối, mọi người quay về nhà nghỉ, Cung Linh Lung nhanh chóng đổ nước ấm tắm rửa, quăng quần áo bẩn vào trong không gian, dự tính chờ ngày mai về nhà lại giặt sau.
“Ọt ọt…”
Cô vừa mới leo lên giường nằm chuẩn bị đi ngủ, bụng lại sôi lên.
Cung Linh Lung duỗi tay sờ bụng, có chút bất đắc dĩ: “Tối nay mình cũng ăn không ít mà, sao lại đói nữa rồi.”
“Ọt ọt…”
Bụng giống như trả lời lại với cô.
“Haizz…”
Cung Linh Lung thở dài, chỉ đành phải bò dậy. Giờ này thì tiệm cơm quốc doanh cũng đã đóng cửa rồi, không thể mua được đồ ăn, cô chỉ đành chui vào không gian tự nhóm bếp nấu mì.