THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Bọn họ vừa mới bưng đồ ăn lên bắt đầu ăn cơm thì Lục Nam Chinh chạy đến, gõ cửa trước rồi mới đi vào phòng: “Đang ăn cơm sao.”

“Cha.”

“Ông nội.”

Lục Nam Chinh nhìn mấy đứa cháu nội cười cười, lúc trước Chu Lan Cầm gọi điện thoại đến văn phòng ông ấy thì ông ấy đang tăng ca họp, chờ họp xong mới chạy đến bệnh viện.

Lúc nãy ông ấy vội vàng chạy đến, cũng không mua cái gì, nhưng mà lúc ở đơn vị đã tìm người mượn bao lì xì, bỏ một bao lì xì dày cộm tặng cho cháu gái.

Lúc này còn bế cháu gái lên hỏi: “Tiểu Vận, hôm nay con sinh nhanh quá, lúc sau có để bác sĩ khám lại xong? Cơ thể của con có vấn đề gì không?”

“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, bác sĩ nói cơ thể con rất khỏe mạnh, hôm nay con sinh con nhanh như thế là vì bình thường con thường xuyên rèn luyện.” Giang Vận cười nói.

“Không có vấn đề gì thì tốt rồi, nằm ở bệnh viện vài ngày đi, đừng sốt ruột về nhà ở cử.” Lục Nam Chinh ôm cháu gái, hỏi tên, lại đặt cô bé xuống giường lại.

Cung Linh Lung hỏi bọn họ: “Cha, cha còn chưa ăn cơm đúng không?”

“Vẫn chưa, mấy đứa cứ ăn đi, cha ra nhà ăn mua cơm là được rồi.” Bình thường Lục Nam Chinh đều mua cơm ở trong nhà ăn.

“Anh ăn chung luôn đi, Linh Lung mang theo rất nhiều đồ ăn, Tĩnh Dương, con chạy xuống nhà ăn mượn chén đũa.” Chu Lan Cầm đưa chén đũa mà con trai chưa kịp sử dụng cho ông ấy.

Ba anh em đang bưng chén ăn ngon lành, Lục Sơ Minh gắp thịt cho ông ấy: “Ông nội, thịt kho tàu do mẹ nấu, ăn ngon lắm, ông mau ăn đi ạ.”

Lục Nam Chinh rất thương ba anh em bọn họ, khi nói chuyện với ba nhóc con này cũng rất hiền hòa nhẹ nhàng: “Dạo gần đây ba đứa con đi theo mẹ đến trường đi học, có vất vả không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-809.html.]

“Không vất vả, bọn con thích đi học.”

Mỗi ngày bọn họ đều đi theo mẹ đi sớm về trễ, buổi sáng cũng không cần cô gọi đã thức dậy đúng giờ, hiện tại cũng đã học được cách tự mặc quần áo, tắm rửa đi vệ sinh, năng lực độc lập rất mạnh.

Chu Lan Cầm gắp một chút đồ ăn cho bọn họ, cười nói: “Ba đứa cháu ngoan của chúng ta vừa thông minh lại có chí cầu tiền, lãnh đạo và giáo viên của trường đại học Kinh đô đều rất thích bọn họ đó.”

Tuy rằng bà ấy không đến trường học, nhưng cái vòng này chỉ có bao lớn, chuyện ba anh em bọn họ đi theo mẹ học ngoại ngữ ở trường đại học đều đã lan truyền từ lâu rồi, mỗi lần hàng xóm trong viện gia thuộc nhắc đến ba anh em bọn họ, đều liên tục khích lệ.

Lục Tĩnh Dương chạy đến nhà ăn mượn chén đũa, còn mua thêm một món mặn và một phần bánh gạo mà Giang Vận thích ăn.

Những lời bọn họ mới nói lúc nãy cậu cũng nghe được, vừa ngồi xuống đã lập tức nói ngay: “Hiện tại chuyện ba anh em bọn họ đến đại học Kinh đô đi học đã truyền tới trường học của chúng con luôn rồi. Tuần trước khi giáo viên môn Hiến Pháp học cho bọn con kiểm tra cuối tháng đã nói cả lớp ngôn ngữ F của trường đại học Kinh đô thi thử cả lớp đều được điểm tuyệt đối, đến cả ba đứa nhỏ một tuổi cũng được điểm tuyệt đối luôn, nếu như bọn con không thi được điểm tuyệt đối, thầy ấy sẽ đi mượn ba anh em bọn họ đến lớp chúng con học tập một tháng.”

“Ha ha ha…” Mấy người Chu Lan Cầm đều cười.

Cung Linh Lung vừa ăn vừa cười: “Hiện tại mấy bạn học trong lớp của con cũng có áp lực rất lớn, đi học không dám làm việc riêng, các tiết tự học sớm hay muộn đều tự giác liều mạng học tập, sợ bị ba anh em bọn họ vượt lên mất mặt.”

Lục Tĩnh Dương cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ, cười hỏi: “Chị cả, chị có áp lực không?”

“Em nói thử xem?”

Cung Linh Lung trợn trắng mắt với cậu, vui đùa nói: “Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của chị đã rất tốt rồi, mẹ cũng không hạn chế chị, chị học còn khá nhẹ nhàng, ở trong lớp đi học xong đã cần phải mở sách nữa rồi. Hiện tại đi học với ba anh em này, đừng nói là làm việc riêng, chị chỉ cần rảnh rỗi là lập tức ôn bài ngay, sợ học không bằng ba đứa con trai. Em không biết đâu, hiện tại ngày nào chị cũng đang ngóng trông ba đứa nó lười biếng đừng đi học với chị nữa, hi vọng bọn nó trốn học không thi được điểm tuyệt đối, để chị giữ lại chút mặt mũi.”

“Ha ha ha…”

Mọi người trong phòng đều cười ầm lên.

Bình luận

Truyện đang đọc