Từ sau khi cha mẹ Lục Tĩnh Xuyên ly hôn với nhau đến bây giờ, anh và em trai đều đi theo mẹ sinh sống, cũng khá thân thiết với các bà con bên ngoại hơn.
Nhà họ Chu rất chú trọng tình thân, ông ngoại bà ngoại cũng rất thương bọn họ, hai người cậu và dì đều coi hai anh em bọn họ giống như con ruột, mỗi lần anh được nghỉ đều sẽ về nhà thăm hỏi bà con họ hàng.
“Bộ đội mà con đang công tác đóng quân ở nơi nào?” Bạch Thủy Tiên hỏi.
“Thành phố Hán.”
Bạch Thủy Tiên hơi gật đầu, giống như nhớ lại điều gì đó: “Thành phố Đàm cách thành phố Hán cũng không quá xa, ngồi xe lửa bảy tám tiếng đồng hồ là đến.”
“Dì, dì từng đến thành phố Hán rồi hả?” Lục Tĩnh Xuyên thuận thế bắt đầu đề tài câu chuyện mới.
“Dì từng đi rồi, lúc đó khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đi cùng với người lớn trong nhà.”
Nghe câu trả lời này của bà, ánh mắt của Lục Tĩnh Xuyên khẽ d.a.o động, cũng phản ứng lại: “Dì, lúc trước con nghe bác sĩ nói đầu của dì từng bị thương, Linh Lung nói dì bị mất trí nhớ quên mất chuyện quá khứ, hiện tại dì đã nhớ lại rồi sao?”
“Ừ, đã nhớ ra rồi.” Bạch Thủy Tiên hơi mấp máy khóe môi.
Lúc này Bạch Linh Lung cũng đã ăn xong rồi, đặt chén đũa lên đầu tủ, hỏi tiếp: “Mẹ, nãy giờ con vẫn còn chưa hỏi mẹ, nhà ông ngoại đang ở nơi nào vậy?”
“Linh Lung, nhà ông ngoại con ở nơi này đã không còn quan trọng, ông ngoại bà ngoại và những bà con họ hàng khác đều đã không còn nữa, đã thành bụi đất từ lâu rồi, nhà của chúng ta chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta mà thôi.”
Bạch Thủy Tiên nói đến những việc này, tâm trạng rõ ràng suy sút đi rất nhiều, còn rũ mí mắt xuống, che giấu đi vẻ đau khổ vô cùng nồng đậm.
Bạch Linh Lung biết nhà ngoại đã không còn ai, tâm trạng cũng có chút tụt xuống đáy cốc, tuy rằng mẹ không nói cho cô biết chuyện nhà ông ngoại, nhưng mà cô đoán có lẽ bọn họ đã gặp kiếp nạn gì đó, lại còn là kiếp nạn vô cùng to lớn mà bà không muốn nhắc đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-68.html.]
“Mẹ, mẹ vừa mới phẫu thuật xong, cảm xúc không nên d.a.o động quá kịch liệt, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa.” Bạch Linh Lung vội vàng khuyên nhủ, sợ cảm xúc của bà quá kích động, ảnh hưởng đến quá trình khang phục.
“Được rồi.”
Bạch Thủy Tiên đã trải qua rất nhiều chuyện, những năm gần đây tâm tính cũng cứng cỏi hơn khi xưa rất nhiều, cũng nhanh chóng điều chỉnh lại.
“Cốc cốc cốc...”
Không bao lâu sau, bên ngoài có người gõ cửa, Bạch Linh Lung đứng dậy đi ra mở cửa, Tống Thao đang đứng ở bên ngoài, lập tức mời cậu ấy đi vào.
Tống Thao còn cầm theo một túi cam đường, vừa đi vào đã nhét vào trong tay của cô, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, khẽ hỏi: “Mẹ của cô đã tỉnh lại chưa?”
“Tỉnh rồi, đang nói chuyện với chúng tôi đó.”
Thấy bà đã tỉnh, Tống Thao cũng không hạ giọng nữa, bước đi đến bên cạnh giường bệnh, cười chào hỏi: “Chào dì, con là Tống Thao, là em họ của Lục Tĩnh Xuyên.
“Chào con, Tiểu Tống.” Bạch Thủy Tiên cười hiền hòa thân thiện.
Ngày hôm qua lúc Bạch Thủy Tiên được đưa đến phòng phẫu thuật thì đầu bị quấn một đống băng gạc dày, lúc đó Tống Thao chỉ nhìn thấy một nửa bên mặt của bà, hôm nay băng gạc đã tháo bỏ đi một ít, cũng lộ ra gương mặt hoàn chỉnh.
Thấy hai mẹ con bọn họ rất giống nhau, Tống Thao cười nói: “Linh Lung xinh đẹp như thế, thì ra là di truyền sự xinh đẹp của dì.”
Bạch Thủy Tiên cười cười, thấy con gái dọn băng ghế đến gần, chào gọi cậu ấy: “Tiểu Tống, con ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
Lúc nãy Tống Thao đi ra ngoài điều tra, vừa ngồi xuống đã nói ngay cho bọn họ biết tin tức mới: “Linh Lung, tôi vừa mới nghe được tin tức chính xác nhất, thằng cha chó đẻ khốn nạn của cô bị nhà máy sắt thép thông báo cho nghỉ phép, Tần Mộng Lan vốn dĩ cũng đang làm việc ở trạm phát thanh của bộ võ trang, nhà họ Dương đã ra tay can thiệp, bà ta vừa mới bị đơn vị đuổi việc rồi, đơn vị thông báo còn nhấn mạnh viết rõ là do tác phong sinh hoạt cá nhân của bà ta có vấn đề nghiêm trọng.”