THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Liêu Thu Hoa thấy cô câu được một con cá lớn như thế, lớn tiếng la hét: “Ui cha, con cá này chắc cũng năm sáu cân đó, Linh Lung, hôm nay em may mắn ghê nhỉ.”

“Ngồi ở bờ sông suốt hai tiếng đồng hồ, ngay từ đầu còn chưa câu được con cá nào, em đang định đi về, con cá ngốc này đã cắn câu rồi.”

“Ha ha, vậy thì đúng là một con cá ngốc thật.”

Cung Linh Lung thấy bọn nhỏ cứ vây xung quanh không chịu đi, đứa nào cũng muốn xem cá, chỉ đành cho mấy đứa nhỏ nhìn cho đã, nói chuyện với mọi người: “Chờ lát nữa em xử lý cá xong, mọi người cũng lấy một ít về ăn.”

“Thôi, em câu cá vất vả như thế, cứ giữ đó mà ăn. Nhà của em vừa mới gieo giống xong, trong nhà cũng không có đồ ăn, con cá này cũng có thể đối phó vài bữa.”

Liêu Thu Hoa vẫy tay lại nói: “Mấy nhà bọn chị đều có cá ăn, cá nhỏ tôm nhỏ còn nhiều lắm, còn có mấy con cá lung tung nữa, tủ chén của các gia đình đều còn gần nửa chậu đó.”

Mấy người Tưởng Á Bình cũng chỉ đến đây xem thử, cũng không hề có ý định muốn xin xỏ gì, bọn họ sống gần bờ sông, cũng không thiếu cá ăn, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng thường xuyên đi câu cá, cá tôm và cá chạch, lươn nhiều đến ăn không hết, bọn họ đã ăn đến phát ngán rồi.

Thấy mọi người đều không cần, Cung Linh Lung cũng không miễn cưỡng, chờ mấy đứa con nít xem đủ rồi, xách theo cá mang về nhà xử lý.

Sơ chế cá cũng là một công việc rất vất vả, Cung Linh Lung ở trong không gian bận rộn gần một tiếng đồng hồ mới xử lý hết đống cá đó, chỉ riêng nội tạng cá cũng đã có nửa chậu, mấy thứ này cũng không tiện lấy ra nấu trong một lần, đành phải bỏ trong không gian trước, chờ lúc này Lục Tĩnh Xuyên không có ở nhà, cô lại nấu ăn riêng.

Tối nay nấu một món ăn, thịt cá hầm củ cải sợi, hai vợ chồng ăn uống rất khỏe, hợp lực lại đã ăn hết một nửa đĩa ăn.

Sáng sớm hôm sau, Cung Linh Lung lại ngồi xe buýt đến thành phố lần nữa, sắp sửa đến mùa xuân rồi, cô phải đi mua mấy miếng vải về nhà làm quần áo, thời buổi này quần áo có kiểu dáng đơn giản lại bình thường, trong nhà có máy may, cô tin tưởng rằng mình có thể tự may được.

Ngày hôm qua cô đã tranh thủ thời gian đi vào trong không gian sửa soạn lại lương thực và rau dưa, hôm nay vừa vào đến huyện thành đã đi thẳng đến cô nhi viện lần trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-252.html.]

“Tiểu Cửu.”

Cung Linh Lung đẩy xe đạp đưa lương thực đến cửa, thấy một đám con nít đang dọn củi gỗ ở trong sân, lập tức lên tiếng gọi.

Tiểu Cửu nghe được tiếng gọi của cô, quay đầu nhìn về phía bên này, lộ ra nụ cười vui vẻ thẹn thùng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng, gân cổ lên kêu to: “Bà viện trưởng ơi, chị gái tặng lương thực cho chúng ta đến.”

Viện trưởng đang ngồi trong phòng may quần áo cho mấy đứa nhỏ, thấy cô đến, lập tức mở cửa đi ra ngoài, cười vui vẻ nói: “Đồng chí, con đã đến rồi.”

“Viện trưởng, con tặng ít thóc và rau củ đến cho bà, bà và mấy đứa nhỏ đến đây dọn phụ con với.”

“Ừ, cảm ơn con.”

Viện trưởng bước đi như bay đến đây, thấy trước cửa bày năm cái bao tải to, hơi kinh ngạc nói: “Mấy thứ này con vừa mới dọn lại đây sao?”

“Con nhờ bạn con mang đến giúp, anh ấy có việc đã đi trước rồi.”

Cung Linh Lung nói dối, chỉ vào bao tải nói: “Viện trưởng, có ba túi thóc, phải nhờ bà tìm nhà máy nghiền gạo để bỏ xác, ngoài ra còn có một túi củ cải trắng và củ cải, một túi khoai tây, hai con cá.”

“Đằng sau cô nhi viện có nhà máy nghiền gạo, bà qua đó nghiền sẽ không tốn tiền, cũng không xa, để bà khiêng đi là được rồi.”

Viện trưởng vô cùng cảm động, kéo tay cô cảm ơn rối rít: “Đồng chí, thật sự rất cảm ơn con, ngày hôm qua bà đã đi tìm lãnh đạo, bên kia nói lương thực vẫn còn chưa được phát xuống, bảo cô nhi viện tự nghĩ cách cầm cụ vài ngày, hôm nay mấy thứ con đưa đến chính là lương thực cứu mạng mấy đứa nhỏ, thật sự rất cảm ơn con.”

“Bộ phận dân chính phụ trách cung ứng lương thực cho cô nhi viện đúng không ạ?” Cung Linh Lung hỏi.

“Là do bộ phận dân chính quản lý, lại phân chia đến tổ dân phố. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, không chỉ lương thực của cô nhi viện chúng ta không được phát đúng hạn mà viện Quang Vinh ở kế bên cũng cạn lương thực rồi. Sáng nay bà đi ra ngoài gánh nước gặp được người của viện Quang Vinh, bọn họ nói lu gạo cũng thấy đáy rồi, nếu bọn họ còn không phát lương thực đến thì mấy người trong viện phải đi ra ngoài ăn xin rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc