Dịch: MặcMặc
Biên: Đình Phong
Tuy rằng đến cuối cùng Tô Trường An cũng không có phá cảnh. Cửu Tinh quy làm một, về sau trong cơ thể hắn chỉ còn lại một quả tinh linh, nhưng lại bao hàm linh lực và đạo uẩn trong chín miếng tinh linh. Một quả tinh linh này hàm chứa lực lượng là tổng của chín miếng tinh linh. Mà thời điểm sáu tháng trước, hắn chỉ dựa vào một khỏa Đao Ý tinh linh và Chân Hỏa tinh linh liền có thể lấy một địch bảy.
Tuy rằng bây giờ Tô Trường An chỉ là Tụ Linh cảnh sơ kỳ võ sinh có được một quả tinh linh, nhưng với chiến lực thực tế của hắn thì có thể đánh một trận với Phồn Thần cảnh bình thường đấy. Mà quan trọng nhất là vấn đề xung đột giữa chín miếng tinh linh và đạo uẩn quấy nhiễu hắn rút cục đã giải quyết xong. Hắn chỉ cần làm từng bước tu luyện ra tám miếng tinh linh liền có thể đột phá đến Cửu Tinh cảnh. Điều này đối với Tô Trường An mà nói không còn gì tốt hơn nữa.
Theo lý đây là chuyện tốt. Nhưng hai ngày nay, hắn rồi lại cao hứng không nổi. Bởi vì từ đêm hôm đó về sau, hắn một mực nằm trên giường.
Hắn thử giải thích với ba vị nữ tử rằng nội thương của mình đã được lực lượng thần kỳ đột nhiên xuất hiện kia trị khỏi hoàn toàn. Nhưng các nàng vốn là đối với việc hắn lúc ấy khư khư cố chấp, cưỡng ép phá cảnh mà giận dỗi trong lòng, sao có thể nghe hắn giải thích.
Ba vị nữ hài từ trước đến nay đều không hợp, lúc này đây lại ít thấy cùng đồng lòng. Các nàng ép buộc Tô Trường An ở trong phòng dưỡng thương.
Lúc này, Tô Trường An đang nhàm chán ngồi ở mép giường, dựa lưng vào tường, mắt thì nhìn về phía trước ngẩn người.
Hắn đang nghĩ, lực lượng đột nhiên dũng mãnh tràn vào trong cơ thể mình đêm đó đến tột cùng là cái gì. Hắn lúc đầu tưởng rằng Ngọc Hành hoặc Sở Tích Phong âm thầm giúp hắn, nhưng về sau hai người đều nói là không phải họ. Đương nhiên, hắn đã nghe ba nữ nói về dị tượng trong đêm đó, đại khái có thể đoán được thứ lực lượng kia tồn tại khẳng định có quan hệ với dị tượng đó. Nhưng khiến hắn nghĩ mãi không rõ chính là tại sao sẽ có dị tượng như vậy, là người nào đó âm thầm giúp mình sao?
Trong đầu Tô Trường An nhớ lại trong đám người quen của mình, người có thể có năng lực như vậy, ngoại trừ Sở Tích Phong và Ngọc Hành thì chỉ còn lại Ngô Đồng mà thôi. Nhưng Ngô Đồng hiện tại đang ở ngoài vạn dặm… Tô Trường An suy nghĩ một chút, hắn cũng không biết nàng rút cục ở nơi nào.
Nhưng đây chung quy là chuyện tốt. Vì vậy, thay vì nghĩ mãi mà không rõ, Tô Trường An dứt khoát liền không suy nghĩ thêm nữa.
Két…
Đúng lúc này, cửa phòng hắn bỗng nhiên bị mở ra. Một vị thiếu nữ mặc áo vàng bưng vài thứ gì đó, cẩn thận từng li từng tí đi đến.
“Như Nguyệt.” Tô Trường An vội vàng từ trên giường đi xuống. Khi hắn thấy rõ thứ mà thiếu nữ bưng trong tay, sắc mặt liền hiện lên sự đau khổ.
Đó là một bát thuốc không biết được sắc bởi thứ gì. Theo lời của Hạ Hầu Túc Ngọc, những vật đó đều là dược liệu quý hiếm mà nàng từ trong cung mang đến, cho dù ở bên ngoài thì có tiền cũng không mua được đồ tốt như vậy. Thế nhưng ba vị nữ tử không thông dược lý, lại càng không hiểu phương pháp nấu thuốc. Họ chỉ biết bỏ mấy thứ tốt đó vào trong nồi, sau đó liền sắc ra bát thuốc đang ở trên tay của Phàn Như Nguyệt đây.
Hắn đã uống mấy lần, thật khó để đánh giá mùi vị kia. Nhưng mỗi lần chứng kiến ánh mắt ân cần lại mang theo kỳ vọng của mấy vị nữ tử, hắn cũng phải cắn răng, uống một hơi cạn sạch.
“Công tử, ngươi đã tỉnh?” Phàn Như Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Tô Trường An nói.
“Ta từ trước tới nay cũng không có ngủ ngon…” Tô Trường An bất đắc dĩ trả lời. Hắn lại nhìn về phía sau Phàn Như Nguyệt, dường như đang tìm kiếm thứ gì. Sau đó, hắn không nhịn được hỏi: “Sao không thấy Tiễn Quân và sư tỷ vậy?”
Lúc bình thường, Hạ Hầu Túc Ngọc và Cổ Tiễn Quân đều đến cùng Phàn Như Nguyệt. Lần này là chỉ có một mình Phàn Như Nguyệt, Tô Trường An không khỏi thấy có chút kỳ quái.
Phàn Như Nguyệt nghe vậy lại có chút trách cứ liếc Tô Trường An rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, công tử luôn gấp gáp tu luyện, vậy còn thời gian đâu quan tâm chuyện khác chứ.”
Tô Trường An ngẩn người, có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Chẳng lẽ mấy ngày nay xảy ra chuyện gì sao?”
“Trước tiên uống bát thuốc này, thiếp sẽ nói cho công tử biết.” Ai biết Phàn Như Nguyệt lại nghịch ngợm trừng mắt, đưa bát thuốc kia tới trước mặt Tô Trường An, sau đó cười khanh khách nói.
Nàng ngày thường vốn đã xinh đẹp, lần này làm vẻ đắc ý liền lộ ra tất cả sự xinh đẹp trên khuôn mặt mình. Nếu không phải đã ở chung được mấy tháng, chỉ sợ Tô Trường An cũng bị thất thần trước nụ cười này.
Nhìn bát thuốc màu sắc cổ quái trước mắt này, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy tha thiết của Phàn Như Nguyệt, Tô Trường An cắn răng một cái, nắm lỗ mũi, cố nhịn thứ vị đáng sợ truyền đến trên đầu lưỡi, cuối cùng uống một hơi cạn sạch bát thuốc đó.
Đầu của hắn đầy mồ hôi, đặt bát ở một bên, lại thở hổn hển từng ngụm liên tiếp. Có đôi lúc hắn nghĩ, thay vì uống bát thuốc này, hắn càng muốn đánh một trận với Long Tương Quân hoặc Âm Sơn Trọc.
“Công tử!” Phàn Như Nguyệt nhìn Tô Trường An đầy mồ hôi trên đầu, giọng gắt lên. Nhưng đồng thời tay nàng lại không biết từ đâu móc ra một chiếc khăn tay màu trắng, đặt trên trán Tô Trường An, ôn nhu lau sạch từng giọt mồ hôi trên trán hắn.
Tô Trường An ngửi ngửi, cũng không biết là mùi thơm truyền đến từ trên thân Phàn Như Nguyệt hay là khăn tay của nàng, trong lòng một trận tâm viên ý mã. Trên mặt hắn nổi lên một hồi đỏ ửng mất tự nhiên. Hắn có chút lúng túng né tránh ra phía sau, nhìn trái phải rồi hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết rút cục Trường An gần đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Phàn Như Nguyệt dường như cũng quen với việc Tô Trường An thẹn thùng, nàng cười thu lại khăn tay rồi nói: “Ta cũng không rõ lắm tình huống cụ thể như thế nào, chỉ là ở trên bàn cơm từng nghe công chúa và Cổ cô nương nói đến. Một là ở Lương Châu Tây vực, Man tộc gần đây giống như có một bộ lạc mới quật khởi. Thủ lĩnh của bộ lạc đó được Man Vương rất coi trọng, tại biên quan của Tây Lương chém liên tiếp hơn mười đại tướng của triều đình ta. Y còn dùng kỳ binh phá Khiếu Hổ quan, giờ phút này đang vây Lai Vân thành. Công chúa vội vã về cung chỉ sợ chính là vì việc này.”
“Vậy còn Tiễn Quân thì sao? Nàng cũng đi rồi?” Tô Trường An lại hỏi.
Phàn Như Nguyệt lắc đầu nói: “Cổ cô nương đã ra khỏi Trường An để làm một chuyện khác.”
“Là chuyện gì vậy?” Tô Trường An sững sờ. Hắn thế nhưng là nhớ rõ Cổ gia trăm cay ngàn đắng mới đưa nàng vào Trường An chính vì nơi này là hoàng thành, lại có mấy vị Tinh Vẫn tọa trấn. Là chuyện gì lại có thể khiến nàng không để ý tính mạng bị nguy hiểm mà rời khỏi thành Trường An đây?
“Chính là mấy ngày nay, một trấn nhỏ tên Lam Linh trấn ở bên cạnh thành Trường An cũng không biết là do chọc phải sơn tặc hay là cái gì khác mà đã bị giết sạch. Toàn bộ trấn mấy nghìn người, dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều bị giết hại. Trên trấn có một nhà giàu, hình như cũng họ Cổ, là họ hàng xa với Cổ tiểu thư. Thánh Hoàng vì chuyện này mà tức giận, phái bổ đầu Quách Tam Vân đến điều tra, Cổ tiểu thư cũng đi theo cùng.”
“Là như vậy à.” Tô Trường An gật đầu đáp, nhưng lông mày rồi chợt nhíu lại. Với sự hiểu biết của hắn về Cổ Tiễn Quân, có thể khiến nàng không nhắn lại lời nào liền đi gấp, tất nhiên không chỉ đơn giản là vì họ hàng xa như thế.
“Còn có một chuyện…” Lúc này Phàn Như Nguyệt lại bỗng nhiên nói ra, nhưng thanh âm của nàng rồi lại chợt nhỏ đi, đầu cũng vô thức cúi thấp xuống. Tay còn có chút mất tự nhiên mân mê góc áo, cực kỳ giống đứa bé đã làm sai chuyện vậy.
Tô Trường An nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng cảm thấy buồn cười, không khỏi hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Thiếp không biết có nên nói hay không nữa.” Thanh âm của Phàn Như Nguyệt trở nên yếu ớt như không có tiếng gì.
“Có cái gì không thể nói đây, mau nói đi.” Tô Trường An cười nói.
Phàn Như Nguyệt dường như vẫn còn có chút do dự. Nàng cúi đầu chần chờ cả buổi, cuối cùng nói ra: “Nửa tháng trước, Long Tương Quân đi Bát Hoang viện.”
“Hả?” Tô Trường An ngẩn người, sau đó nói: “Chính là chuyện này sao?”
Hắn có chút không rõ, tại sao Phàn Như Nguyệt lại giống như không dám nói cho hắn biết việc này.
“Vâng.” Phàn Như Nguyệt cúi đầu nói: “Hắn dùng yêu cầu của Tô công tử đi lấy Nại Hà.”
“Nại Hà?” Tô Trường An chợt nhíu lại lông mày. Hắn đã không phải cậu bé vừa mới vào Thiên Lam viện trước kia, đã hiểu được một vài chuyện ở thành Trường An.
Nại Hà là Thần khí của Bát Hoang viện, là thanh kiếm do một trong những người sáng lập Bát Hoang viện lưu lại. Tương truyền thanh kiếm này là một hung kiếm do thu thập xương của người chết ở U Minh Chi Địa, sau đó đặt bên trong dung nham núi lửa ở Tây vực bảy bảy bốn mươi chín ngày mà đúc thành.
Trên phố từng có truyền miệng câu nói, gặp Nại Hà uống canh Mạnh Bà. Bởi vậy có thể thấy được trình độ hung thần đáng sợ của thanh kiếm này.
Đồ quý thần kỳ đến mức này, Tô Trường An nghĩ thế nào cũng không thông, Bát Hoang viện sẽ vì một yêu cầu của Tướng Tinh Hội mà đưa cho người.
Thấy Tô Trường An cau mày thật lâu không nói, trong lòng Phàn Như Nguyệt hoảng hốt, cho rằng Tô Trường An vì thế mà phiền não trong lòng lập tức nổi lên từng đợt bất an. Nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tô công tử, ngươi là đang giận Như Nguyệt sao?”
Tô Trường An lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Hắn có chút không rõ lắm, nhìn Phàn Như Nguyệt rồi nói: “Tức giận? Tại sao ta phải giận ngươi?”
Phàn Như Nguyệt vẫn cúi đầu như trước, nhỏ giọng nói: “Nếu như không phải vì ta, thanh kiếm này có khả năng chính là thuộc về Tô công tử đấy.”
Tô Trường An không nhịn được cười lên. Hắn lắc đầu, vỗ vỗ cây đao bên cạnh kia rồi nói: “Ta muốn kiếm để làm gì, ta thích đao mà.”
Có lẽ lúc Tô Trường An nói việc này giọng điệu quá mức tùy ý hay là lời này của hắn cũng có chút vấn đề, cho nên sau khi nghe được lời này, Phàn Như Nguyệt nhịn không được ngẩng đầu lên. Nàng nhìn vào mắt Tô Trường An, dường như muốn nhìn ra mấy thứ gì đó. Nhưng nàng đã thất bại bởi vì con mắt của Tô Trường An thanh tịnh như một cái đầm thu thủy, yên tĩnh trong suốt, không chút tạp chất.
Nàng không rõ Tô Trường An đến cùng suy nghĩ cái gì, Nại Hà là bảo vật cỡ nào? Nó không quan hệ với việc ngươi dùng đao hay kiếm, cho dù không cần nhưng cầm nó hiến cho Thánh Hoàng đổi lại một chức hầu tước gần như không phải là vấn đề.
Nàng đang muốn nói chút gì đó, như muốn nhắc Tô Trường An vật đó rất giá trị nhưng chẳng biết tại sao nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó đêm hôm đó, thiếu niên kia đẩy người mà ra, trước mặt những công tử hiển quý áo mão mũy quan đang uống rượu nói ra một câu rất khí phách: "Như vậy không đúng." Lúc nói ra bốn chữ đó, ánh mắt của hắn cũng thanh tịnh mê người như bây giờ vậy.
Sắc mặt nàng không khỏi hiện lên ửng hồng, lời đến miệng cũng nuốt trở vào. Bởi vì nàng biết rõ, bất luận Tô Trường An có biết thanh kiếm kia giá trị hay không nhưng đáp án từ miệng hắn sẽ không khác nhau.
Nàng chợt nhoẻn miệng cười, cứ như vậy nhìn Tô Trường An, trong con ngươi như có làn thu thủy đang lưu chuyển.