Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong
Bên ngoài Thiên Lam viện, Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành đã được cởi trói trên người.
Những giáp sĩ và đệ tử bỏ đao khỏi tay chịu trói lại thấy được hy vọng, lần nữa nhấc vũ khí của mình lên.
Ngũ hoàng tử một phương bởi vì y chết nên những tử sĩ hắc y được mang đến cũng mất hết chiến lực, chỉ dư lại Long Tương Quân không biết sâu cạn và Mục Quy Vân cùng lắm là Địa Linh cảnh.
Mà Thiên Lam viện một phương càng là ở bên trong một trận chiến vừa nãy, đều bị trọng thương, khó có thể tái chiến.
Bây giờ, chỉ còn lại đám đao khách từ Giang Đông chạy tới là có thể chống lại đối phương.
Vì vậy, Hạ Hầu Uyên rất nghiêm túc quan sát vị Tinh Vẫn trẻ tuổi trước mặt này.
Y nhìn qua còn rất trẻ tuổi.
Diện mạo chỉ hơn ba mươi tuổi. Mặc dù dựa vào sức mạnh tinh linh truyền thừa trở thành Tinh Vẫn, nhưng với tuổi tác như vậy vẫn có thể nói là tương đối trẻ tuổi.
Tóc y bay tán loạn, nhưng khí tức ngưng thực, nhìn qua liền biết tuyệt đối không dễ dàng tới đẳng cấp này.
Đôi mắt của y giống hệt vị đao khách trăm năm trước.
Gã rất nhanh đè sự khó chịu xuống đáy lòng mình, gã trở thành Tinh Vẫn đã nhiều năm, mà hậu bối trước mắt này, trở thành Tinh Vẫn không đến nửa năm. Về tình về lý, gã đều không cho rằng, y có vốn liếng chống lại mình.
Huống chi, trong ngực của gã còn có một đồ vật như vậy.
Đó là đồ vật cực kỳ đáng sợ, dù cho mạnh mẽ như Ngọc Hành đã từng bỏ mạng vì nó, tuy vật trong ngực của gã so ra kém hơn vật lúc trước giết chết Ngọc Hành, nhưng để đối phó hậu bối trước mắt này, thì không có vấn đề gì rồi.
Gã nghĩ như vậy, ánh sáng trong mắt cũng theo đó lạnh xuống.
"Ước hẹn trăm năm? Lấy đầu của ta? Dựa vào ngươi?" Giọng gã lạnh lẽo nói.
"Dựa vào ta." Vị đao khách kia, rất nghiêm túc, cực kỳ chắc chắn nhẹ gật đầu. Sau đó thân thể của y lui vài bước về phía sau.
Loảng xoảng Đ...A...N...G...G!
Một tiếng giòn vang chợt nổi lên.
Y rút đao trên lưng ra.
Sau đó phía sau y truyền đến tiếng vang giống như vậy.
Ở lúc này đám đao khách phía sau y cũng rút đao của bọn họ ra.
Lúc đó, đao sáng như ban ngày, ánh sáng lạnh như tuyết.
Một khắc này một cỗ đao ý từ trên người bọn họ bay lên, bọn họ trong phút chốc hóa thành một cây đao.
Một thanh đao ra khỏi vỏ liền phải uống máu.
Sở Tích Phong nâng đao của mình chỉ thẳng mặt Hạ Hầu Uyên.
"Ngươi cùng Giang Đông ta huyết hải thâm cừu, thù này phải báo, không thì hổ thẹn với vong linh tổ tiên, ngàn vạn dân chúng Giang Đông người người căm phẫn."
"Nhưng Hạ Hầu Hạo Ngọc cùng Sở gia ta ước hẹn trăm năm, cho Giang Đông ta cơ hội nghỉ ngơi trăm năm lấy sức. Đây là ân, ta cũng phải trả."
"Người Giang Đông ta ân oán rõ ràng."
"Vì vậy, ta nhường ngươi ba đao. Sau ba đao, chính là lúc đầu ngươi rơi xuống đất, đi đến Tinh Hải phục đầu nhận tội với tổ tiên ta."
Lời nói vừa ra, Hạ Hầu Uyên khẽ giật mình, ngay sau đó thân thể bắt đầu run rẩy không theo bất kỳ quy luật nào.
Không phải vì cảm động, mà vì phẫn nộ.
Ba đao.
Dường như đây cũng không phải là con số đặc biệt nhiều.
Nhưng đã đến cảnh giới Tinh Vẫn. Mỗi một chiêu, mỗi một thức, đều ẩn chứa thiên địa uy năng, tuy không đến mức mở miệng thành pháp, nhưng có thể di động càn khôn, rung chuyển núi non.
Ba đao, đủ để cho hai vị Tinh Vẫn chênh lệch trăm năm tu vi thắng bại đảo ngược, sinh tử dễ dàng thay đổi.
Nhưng tên hậu bối trước mắt này, vậy mà cả gan dám tuyên bố nhường gã ba chiêu.
Việc này là cuồng vọng cỡ nào.
Có lẽ là cực kỳ tức giận, Hạ Hầu Uyên chợt nở nụ cười nhạt.
Gã nhếch miệng, lộ ra hàm răng đáng sợ.
"Tốt! Rất tốt! So với tổ tiên ngươi, ngươi còn cuồng vọng hơn vài phần!"
Gã nói như vậy, thân thể lại triển khai tư thế, chỉ thấy gã vung tay lên, vỏ bao thanh quỷ đầu đao chợt bay ra, dùng tốc độ nhanh đến không thấy rõ bắn về phía bức tường bên cạnh, vững vàng cắm vào.
"Trong ba đao, ta liền cho hồn ngươi về Tinh Hải, đoàn tụ cùng tổ tiên ngươi."
Hạ Hầu Uyên cầm theo đao bước về phía trước vài bước, trường ngoa (giày) khảm tơ vàng giẫm nát bàn đá xanh trải trên đường bên ngoài Thiên Lam viện đang yên tĩnh, "đặng đặng" rung động.
Giống như dùi trống gõ vào mặt trống làm bằng da người, tiếng động kia vang vọng qua lại, ngấm tận hồn người.
Gã nói đến đây, chợt thu lại nụ cười, tựa như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, gã vỗ gáy, rất là hối hận nói: "Thực xin lỗi, ta đã quên, ngươi là một Tinh Vẫn không có một ngôi sao riêng, ngươi không đi được mảnh Tinh Hải kia."
"Ngươi chỉ là bọc lấy hài cốt Sở Tiêu Hàn, kẻ đáng thương khoác áo ngoài Thiên Thương tinh thành Tinh Vẫn mà thôi."
Nói xong, gã liếm môi, giống như lang sói nhấm nháp huyết nhục một cách ngon miệng.
"Chẳng qua, không liên quan, ngay lập tức ta sẽ chấm dứt cuộc sống nhân sinh đáng buồn của ngươi. Sau đó mang theo giáp sĩ, vượt qua Ly Giang, tàn sát Giang Đông bọn ngươi không chừa một ngọn cỏ!"
Gã nhếch miệng cười ngang ngược lần nữa, tựa như thật sự đã thấy một màn say lòng người kia.
Nhưng ngoài dự đoán của gã là, vị đao khách tuổi còn không bằng số tuổi lẻ của gã, lại không nhúc nhích chút nào.
Y chỉ cầm theo đao, lạnh nhạt nhìn gã, giống như là nhìn qua một kẻ tiểu nhân đang lấy lòng mọi người.
Sau đó, y nhàn nhạt phun ra một câu.
"Tinh Vẫn của ta dứt khoát là tổ tiên truyền thừa, nếu không, tổ tiên ta tự mình đến đây, chỉ sợ ngươi chỉ có đi phủ Tư Mã Hủ làm một tên lính gác trước cổng đúng không?"
Ở một khắc này Hạ Hầu Uyên chợt ngừng nụ cười trên mặt, gã như con vịt bị người giẫm chân đau, sắc mặt thay đổi.
"Miệng lưỡi bén nhọn, không biết đao của ngươi có bì kịp được ba phần công phu miệng lưỡi của ngươi hay không."
"Kịp hay không kịp, ngươi thử qua liền biết."
Hạ Hầu Uyên rốt cuộc không nói thêm gì nữa, gã cũng không ngốc.
Sở Tích Phong có thể trở thành Tinh Vẫn, y tự nhiên cũng không ngốc.
Y có can đảm nhường gã ba đao, đã nói rõ y nắm chắc mười phần gỡ đầu của gã xuống.
Vì vậy gã mới nói những lời vừa rồi, muốn thử chọc giận vị đao khách trẻ tuổi này, nhưng rất đáng tiếc chính là ngược lại hoàn toàn.
Đã như vậy, việc này chỉ còn cách dùng thực lực thực sự để chứng minh rồi.
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Uyên chợt nhắm mắt lại.
Gã dựng đao thẳng trước người của mình, thân đao màu tím u ám, như ngôi sao trên đỉnh đầu gã một khắc này.
Mũi đao cùng thân đao của gã hợp thành một đường thẳng tắp, mà đường thẳng này như "Sở hà Hán giới"* trên bàn cờ, chia mặt gã làm hai phần.
Bên trái chiếu tinh quang, màu sắc sặc sỡ. Phía bên phải nấp trong cảnh ban đêm, đen sì như mực.
Lúc này một trận gió lớn dùng thân thể gã làm trung tâm tán ra bốn phía, cát bụi đầy đất bị xoáy lên, thổi bay huyết nhục nằm rải rác giữa hai người.
"Nghìn dặm!"
Một đạo như tiếng ác quỷ dưới Cửu U chợt vang lên.
Ở một khắc này Hạ Hầu Uyên bỗng nhiên mở mắt ra, một đạo ánh sáng u ám màu tím từ mi tâm gã hiện ra, thân thể của gã đột nhiên tiến về phía trước.
Gã kéo đao bước nhanh về phía trước, nhanh như sao băng hiện lên phía chân trời, mọi người ở đây gần như không có ai có thể nắm được quỹ tích của gã.
Lúc này một đạo linh áp phô thiên cái địa kéo tới, ngôi sao u ám màu tím phát ra ánh sáng rực rỡ phía chân trời, ngay lập tức nương theo linh áp của gã bao phủ toàn bộ thành Trương An.
Hình như đúng như ác quỷ kia nói, một thức này, phủ ngoài ngàn dặm.
Mà giờ đây lòng đất trong vòng ngàn dặm truyền đến một tiếng động, hình như có đồ vật gì đó mang theo cái kia phía dưới tuôn ra.
Giờ phút này, đao của gã cuối cùng đã tới trước người Sở Tích Phong.
Có lẽ bời vì tốc độ của gã quá nhanh, nhanh đến nỗi đao của gã giống như từ trong hư không đột nhiên hiện ra. Bất ngờ như vậy, làm cho người ta khó mà đề phòng.
Thân đao màu tím u ám che giấu sát khí đậm đặc, lao thẳng tới mặt Sở Tích Phong.
Ngay lúc mọi người run sợ, Tô Trường An phải kêu lên sợ hãi.
Một tiếng keng nhỏ ở trên quan đạo vang lên.
Chỉ thấy đầu Sở Tích Phong nghiêng về bên phải, thân đao đỡ phía bên trái, liền mang sát chiêu lăng liệt này, hời hợt hóa giải.
"Một đao." Mắt y lạnh lẽo, nói như vậy.
Hạ Hầu Uyên một kích không trúng, thân thể lùi về phía sau, sắc mặt của gã âm trầm, mặc dù một chiêu vừa rồi chỉ là thăm dò, nhưng gã vẫn như cũ cảm thấy thực lực vị Tinh Vẫn trẻ tuổi này không thua gì gã.
Nhưng gã vẫn âm thầm đè xuống kinh ngạc trong lòng, tiếng ác quỷ lại vang lên.
"Mộ hoang!"
Vừa rồi "nghìn dặm" rung động dưới nền đất giờ đây càng rõ ràng hơn, lấy gã làm trung tâm, đất đai ngàn dặm lay động một trận kịch liệt, ở một khắc này vô số mộ phần, quan tài, tử thi từ lòng đất tuôn ra.
Một tia hắc khí từ trong tử thi tuôn ra, hội tụ trên thân đao của gã.
Thanh quỷ đầu đại đao u ám màu tím, thời khắc này bị hắc khí quấn quanh, hình như trong lúc đó loáng thoáng có tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra.
Thân ảnh Hạ Hầu Uyên khẽ động lần nữa, tốc độ của gã nhanh như trước, trên đao cuốn theo hắc khí, như Hắc Viêm, bùng nổ trên thân đao của gã.
Lúc này đao của gã không hề đánh về phía bên sườn, mà đâm thẳng tới như kiếm.
Sắc mặt Sở Tích Phong lạnh nhạt như trước, y mang đao của mình để ngang trước ngực, cực kỳ nhẹ nhàng đã ngăn được một đao như vậy.
"Hai đao." Giọng của y vang lên ở đằng kia.
Nhưng Hạ Hậu Uyên lại mỉm cười.
Lúc này tiếng ác ủy lại vang lên.
"Vạn quỷ khóc!"
Lời nói vừa xong, tinh quang đại thịnh.
Những phần mộ cô quạnh, quan tài thậm chí tử thi bên trong vang lên từng trận như khóc như kể nức nở nghẹn ngào.
Những tiếng kia hội tụ cùng một chỗ, như tiếng ác ma nỉ non bỗng nhiên vang lên trong thành Trường An.
Ở một khắc này Hạ Hầu Uyên nhảy lên thật cao, lúc này vô số cô hồn dã quỷ đều hóa thành một đạo hắc mang tuôn về phía thân đao của gã lần nữa.
Hình như một giây này thời gian chậm lại.
Lúc này tất cả mọi người nhìn về phía chân trời, nhìn qua vị đao khách cầm quỷ đầu đại đao nhảy lên thật cao, nhìn qua vô số quỷ khí hội tụ trên thân đao, ẩn chứa linh áp đáng sợ, khiến lòng người run rẩy.
Cho dù Sở Tích Phong ở đằng kia cũng cảm nhận được uy áp đáng sợ ẩn chứa trên đao, uy áp này dù cho y là Tinh Vẫn cũng cảm thấy sợ hãi.
Y có lòng muốn ngăn cản, nhưng thời gian thay đổi chậm chạp.
Tốc độ của y cực kỳ chậm chạp, nhất cử nhất động, thậm chí một cái ý niệm trong đầu cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Ở một khắc này con mắt của y bỗng nhiên trợn to, y nhớ tới một thức "Mộ hoang" vừa rồi của Hạ Hầu Uyên bắt đầu hội tụ hắc khí, đó cũng không phải là linh lực hay quỷ khí, uy lực nhất thức "Mộ hoang" so với chiêu thứ nhất mơ hồ còn kém một chút.
Một thức "Mộ hoang" vừa rồi, gã hội tụ không phải linh lực những tro cốt dã quỷ này, mà là thời gian!
Đúng vậy! Là thời gian!
Đây là một sự vật cực kỳ huyền diệu. Khó có thể lý giải, càng khó nắm bắt, cho dù mạnh mẽ như Tinh Vẫn, cũng chạy không thoát nanh vuốt của thời gian hóa thành đất vàng.
Mà chỉ cần có người nắm giữ thời gian, đối với hắn mà nói liền có khả năng trở thành người vĩnh sinh bất tử, vậy hắn liền trở thành thần nhân chân chính!
Thế nhưng đao khách trước mắt này làm được là như thế nào?
Nếu như gã có thiên phú như vậy, thì trăm năm trước đã không bị tổ tiên y đánh giết tơi bời, hoảng sợ không chịu nổi một ngày?
Có lẽ việc này có chuyện ẩn giấu ở bên trong, nhưng Sở Tích Phong lại không kịp suy nghĩ đến.
Bởi vì thời gian lại nhanh, ở lúc này tất cả quỷ khí cũng hội tụ đến thân đao của gã, cỗ hắc khí cực lớn gần như che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ phía chân trời thành Trường An, sau đó thẳng thắp bay về phía mặt Sở Tích Phong.
---o0o---
*: Theo truyền thuyết, sở dĩ có vùng trống này là vì cờ tướng bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã từng diễn ra trong lịch sử Trung Quốc. Năm 206 trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm 203, Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án "trung phần thiên hạ" tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói "Sở hà, Hán giới".