Dịch giả: Đình Phong
Vẻ mặt Tô Trường An trở nên nghiêm nghị. Hắn không thể hiểu rõ lời nói của Quan Thương Hải là thật hay giả nhưng hắn cũng lộ vẻ xúc động.
Điều khiến hắn khiếp sợ hơn lại là thế cục Tây Lương đã đến tình trạng như vậy hoặc là nói thế cục toàn bộ Đại Ngụy đã rất tệ. Các hoàng tử trong thành Trường An tranh quyền đoạt thế, địch nhân phía Tây sớm đã chờ đợi cơ hội tốt sẵn sàng ra trận.
Mà đúng như Quan Thương Hải nói, Man tộc có mười hai vị Tinh Vẫn, dốc hết cả quốc lực của Đại Ngụy cũng không cách nào chống lại huống chi bây giờ đất Thục nhìn chằm chằm Trường An, nội loạn không dứt thì sao chống giặc ngoài đây.
Tô Trường An không nói gì, nặng nề gật đầu sau đó dẫn Thanh Loan rời đi.
Tên phó tướng đứng ngoài của đợi Tô Trường An rời đi sau đó cung kính đứng bên cạnh Quan Thương Hải do dự hồi lâu rồi hỏi: "Tướng quân, thuộc hạ có chuyện không rõ."
Quan Thương Hải cũng không đáp lại y chỉ từ từ đi đến bàn sách đã đóng bụi mỏng sau đó cầm lên bút lông thỏ. Vị phó tướng kia thấy thế thì liền nghiền mực, lúc này Quan Thương Hải lại nhìn y một cái sau đó kéo lên ống tay áo để tránh dính mực rồi điềm đạm nói: "Có phải vì tên tiểu tử vừa rồi?"
Phó tướng gật nhẹ đầu nhưng lại không nói tiếp, y biết rõ nếu nam tử muốn sẽ nói cho y biết, không cần quá hiếu kỳ vì hỏi hai lần chính là đi quá giới hạn rồi.
Tâm tình Quan Thương Hải dường như không tệ, gã bắt đầu cúi đầu viết gì đó lên tờ giấy trên bàn. Gã viết vô cùng tùy ý, giống như là vẽ trên giấy.
Phó tướng kia đợi khi gã dừng bút thì nhìn thoáng qua liền thấy được mấy chữ như thiết họa ngân câu ẩn chứa khí thế hào hùng. Y cũng không dám nhìn kỹ nội dung những chữ kia nên vội vàng thu ánh mắt của mình tiếp tục mài mực.
Quan Thương Hải đối với việc này cũng không thèm để ý, gã rất tin tưởng với cách cai quản cấp dưới của mình nên thả bút trong tay xuống, xách tờ giấy kia lên chờ cho khô mực lại nhìn một lần mấy chữ này, vẻ mặt gã nở nụ cười hài lòng. Sau đó Quan Thương Hải cuốn lại rồi mới nói.
"Có người lấy mạng của bản thân đổi với ta, muốn ta đưa hắn tới Tây Lương."
"Mạng luôn là thứ quý giá nhất trên đời này."
Gã nói như vậy sau đó một con bồ câu lông trắng như tuyết, mắt lóe vầng sáng chẳng biết từ lúc nào bay vào đậu trên bàn sách.
Quan Thương Hải dường như rất thích con bồ câu nên thò tay muốn vuốt lông của nó, nhưng con chim này rõ ràng không thích gã, trước khi tay gã đến thì nó kêu mấy tiếng sau đó mổ mổ thật mạnh vào hổ khẩu của Quan Thương Hải.
Quan Thương Hải bị đau nên thu tay lại nhưng trên mặt lại không tức giận chút nào mà còn cười ha hả nói: "Thú vị thú vị, bọn ngươi nuôi dưỡng chim cũng là như vậy."
Gã không nghĩ tới việc vuốt ve con bồ câu trắng này nữa mà đem tờ giấy trong tay bỏ vào ống nhỏ trên chân nó, sau đó con bồ câu bay ra khỏi phòng.
Nam tử đứng dậy đi ra ngoài phòng nhìn con chim bồ câu trắng dần biến mất ở phía Tây, sau đó than thở một câu mà chỉ mình gã nghe được.
"Thiên Lam."
....
Mặc dù bây giờ là ngày xuân nhưng Bắc địa vẫn bị tuyết bao phủ như trước. Tuyết như thế còn kéo dài tới tháng tư.
Cổ Tiễn Quân nhìn tuyết đầy trời ngoài phòng lại nhớ tới vị thiếu niên đang không biết ở nơi nào, trong lòng nàng có chút u sầu.
Trước đó vài ngày có một người phụ nữ tới. Bà khoảng sáu mươi tuổi nói chuyện với gia gia của mình một phen sau đó không để ý sự phản đối của mọi người cưỡng ép mang Phàn Như Nguyệt đi.
Sau đó nàng mới biết được vị lão phu nhân kia chính là bà bà của Phàn Như Nguyệt, cũng là Tinh Vẫn mới tấn của đất Thục - Thanh Ngọc phu nhân.
Mặc dù biết quan hệ của bà cùng Phàn Như Nguyệt, theo lý mà nói với quan hệ như vậy tất nhiên vị lão phu nhân kia sẽ đối tốt với Phàn Như Nguyệt nhưng nhớ tới ánh mắt như có ngọn lửa thiêu đốt của bà vẫn làm cho Cổ Tiễn Quân có chút run sợ.
Nàng nghĩ tới những điều này chưa phát giác đã tới gian phòng của Hạ Hầu Túc Ngọc. Không, nên nói là gian phòng của hoàng tử Hạ Hầu Lân, vị hoàng tử điện hạ này sau khi tới Bắc địa thì luôn luôn hôn mê, gia gia nhà mình mời tới mấy vị y sư cực giỏi nhưng cũng không có biện pháp.
Thời gian mê man như vậy đã có hơn năm mươi ngày rồi, Hạ Hầu Túc Ngọc thân gặp đại biến còn chỗ nào có thể chịu nỗi mất người thân cuối cùng, hiển nhiên vị ca ca trong tòa thành Trường An kia đã sớm bị nàng lãng quên.
Mặc dù Cổ gia đưa đầy đủ người chăm sóc hoàng tử nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc rất lo lắng nên mấy ngày gần đây luôn luôn ở trong phòng chăm nom y.
Cổ Tiễn Quân đối với chuyện này có chút đau lòng, mặc dù lúc trước giữa hai người có chút khúc mắc nhưng sau khi cùng nhau trải qua nhiều chuyện thì đã sớm cho qua, ngược lại còn có cảm giác hiểu nhau hơn.
Nàng hít sâu một hơi sau đó đẩy cửa phòng ra thấy Hạ Hầu Túc Ngọc đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán Hạ Hầu Lân. Cổ Tiễn Quân liếc cái nhìn thấy tình huống có điều không đúng nên nàng bước nhanh tới hỏi: "Sao rồi?"
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy quay đầu thấy Cổ Tiễn Quân nên nói gấp: "Ta cũng không biết, ta mới đi ra ngoài ăn tối quay lại nhìn Lân nhi đã thấy đầu đệ ấy đổ đầy mồ hôi, lau hoài cũng không hết."
Cổ Tiễn Quân liếc nhìn vị tiểu hoàng tử trên giường thì thấy môi y trắng bệch nhưng hai má lại ửng hồng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra. Nàng nhanh chóng ý thức được tình huống không đúng nên nói nhanh: "Ta liền đi tìm đại phu." Sau đó đứng người lên sắp đi ra khỏi phòng.
Nhưng lúc này vị tiểu hoàng tử hơn năm mươi ngày không tỉnh bất ngờ mở ra hai mắt, một luồng hào quang như ánh sao thoáng hiện trong con ngươi y sau đó nhanh chóng biến mất.
"Thất đệ ngươi đã tỉnh!" Hạ Hầu Túc Ngọc sững sờ sau đó nét mặt tràn đầy vui sướng.
Thế mà tên hoàng tử điện hạ đối với tiếng kinh hô của hoàng tỷ chăm sóc mình năm mươi ngày đêm lại như không nghe thất, y xốc đệm chăn sau đó đi đến bàn bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh.
Một giây này thần sắc y trở nên nghiêm nghị, mặc dù chỉ là một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi nhưng trên người lại tuôn ra một cỗ khí thế uy nghiêm khiến người ta muốn quỳ bái.
Y đảo mắt qua hai người sau đó dừng lại trên thân Cổ Tiễn Quân rồi dùng cái giọng non nớt lại chứa đựng uy nghiêm nói:
"Đi, gọi Cổ Thanh Phong tới đây nói cho lão biết."
"Quả nhân tỉnh rồi!"
---o0o---