Dịch giả: Phuongkta1
Ngày thứ hai, Kiếm Trủng (mộ kiếm) đất Thục.
Ba người Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi dưới sự dẫn dắt của đệ tử Thục Sơn đã đi tới Kiếm Trủng từ rất sớm.
Dường như việc lấy kiếm là một chuyện có phần quan trọng đối với Thục Sơn, cho nên khi bọn hắn đi tới Kiếm Trủng, đệ tử Thục Sơn đã đứng chi chít bên ngoài.
Đối với việc Tô Trường An trước kia đại náo hôn lễ của Ngô Khởi, hiển nhiên rất nhiều đệ tử Thục Sơn ở đây cũng có lời oán hận, sắc mặt khi nhìn ba người cực kỳ bất thiện, nhưng vẫn kiềm chế bản thân, cũng không có người nào dám thực sự ra tay làm chút gì đó đối với bọn họ.
"Ba vị đợi ở chỗ này, một lúc sau sẽ có người tới vì ba vị mở ra Kiếm Trủng."
Vị đệ tử dẫn đường kia nói ba người chờ ở đây liền xin phép rời đi, sau đó, chậm rãi thối lui.
Tô Trường An làm như không thấy ánh mắt của mọi người, trái lại có nhiều hứng thú bắt đầu đánh giá chỗ Kiếm Trủng trước mặt này.
Kiếm Trủng tại Thục Sơn, có lẽ giống như Thiên Đạo các của Thiên Lam.
Ở trong suy nghĩ của Tô Trường An, Kiếm Trủng hẳn là một chỗ rất thần bí.
Nhưng trên thực tế, ít nhất nhìn theo vẻ ngoài, Kiếm Trủng cũng rất là bình thường.
Nó nằm ở giữa hai khe núi phía bắc Thục Sơn, bị một tòa cửa sắt cực lớn khóa lại, trừ tòa cửa sắc cực lớn có chút khoa trương, Kiếm Trủng Thục Sơn dường như cũng không chỗ thần kỳ nào.
Ít nhất, nhìn từ bên ngoài, là như vậy.
Nghĩ đến những thứ này, bỗng nhiên đám người chi chít phía sau Tô Trường An vang lên một hồi âm thanh ồn ào.
Ba người theo tiếng nhìn lại, thấy một vị nam tử dưới vòng vây của mọi người, chậm rãi đi đến.
Người này đúng là chưởng giáo Thục Sơn, danh xưng Thập Tam - Ngô Khởi!
Tô Trường An nhướng mày, hắn suy cho cùng là người hủy hôn sự của Ngô Khởi, hôm nay Ngô Khởi bỗng nhiên đến đây, chỉ sợ lai giả bất thiện.
Nhưng Tô Trường An biểu hiện ra vẫn ung dung thản nhiên như trước, hắn đi lên trước chắp tay về phía Ngô Khởi, nói: "Tô Trường An bái kiến Ngô chưởng môn."
Đối với bộ dáng không nhớ rõ "chỗ hở" giữa hai người trước kia của Tô Trường An, trong lòng Ngô Khởi mặc dù bất mãn, nhưng không muốn phát tác ngay trước nhiều đệ tử.
"Tô công tử muốn đi Kiếm Trủng." Y hỏi như vậy.
"Đây chính là chuyện sư tôn của ngươi đã đồng ý, Ngô chưởng môn chẳng lẽ là muốn trái ý?" La Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng nhìn ra Ngô Khởi lai giả bất thiện, nàng lại không phải là người tốt tính, lập tức bước ra một bước, châm chọc nói.
"Ngọc nhi tỷ quá lo lắng, Thục Sơn chúng ta đứng vững vàng trong Nhân tộc ngàn năm, làm sao có thể nói không giữ lời?" Trên mặt Ngô Khởi bỗng nhiên nổi lên một ý cười, rồi sau đó câu chuyện của y chuyển một cái, "chỉ là Thục Sơn chúng ta hiển nhiên có quy củ của Thục Sơn."
"Kiếm Trủng chính là chỗ truyền thừa của Thục Sơn chúng ta, người bên ngoài đương nhiên không thể cứ muốn vào liền vào."
"Vậy ngươi đang muốn "chơi xấu"!" La Ngọc Nhi nghe vậy trên mặt lập tức biểu lộ vẻ không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía Ngô Khởi càng thêm vài phần bất mãn.
"Vậy theo ý Ngô chưởng môn là?" Lông mày Tô Trường An nhíu lại, tiến về phía trước một bước hỏi.
"Không phải là ý của ta, đây là ý của tổ sư gia. Muốn vào Kiếm Trủng, đệ tử Thục Sơn cần phải đạt được sự đồng ý của trưởng lão, về phần người ngoài sao?" Ngô Khởi dừng lại một chút, dùng khóe mắt liếc nhìn ba người một cái.
"Về phần người ngoài, muốn vào Kiếm Trủng, đầu tiên phải qua cửa ải của Chưởng môn ta!" Ngô Khởi nói xong, một cỗ kiếm ý cuồn cuộn từ trong cơ thể y tuôn ra.
Dường như mấy ngày nay được điều dưỡng thích hợp, kiếm ý của Ngô Khởi lại trở nên tinh khiết một lần nữa, không giống như lúc trước lệ khí ngang dọc như vậy.
"Ngươi rõ ràng chính là lấy việc công trả thù riêng!" La Ngọc Nhi nghe vậy, sao có thể đồng ý với y, thanh âm cũng lập tức lớn thêm vài phần.
Về tuổi tác của La Ngọc nhi cũng không quá hai mươi lăm hai mươi sáu, lại từng là hòn ngọc quý trên tay Thiên Lam viện, do đó tính khí có vài phần ngang bướng, không muốn ăn thiệt thòi.
Trái lại Hoa Phi Tạc chín chắn hơn nhiều, y vội vàng kéo La Ngọc Nhi ở bên cạnh làm bộ liền muốn động thủ, nói: "đã là quy củ của Thục Sơn, chúng ta đương nhiên tuân thủ, chỉ là không biết quy củ cụ thể như thế nào?"
Cử động lần này của Hoa Phi Tạc hiển nhiên là yếu thế, nhưng có câu là cứng quá dễ gãy, bọn hắn cần hai thanh kiếm kia, vì thế trả giá bằng một chút khuất phục, thực ra cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Sắc mặt của Ngô Khởi cũng hơi trì hoãn, thanh âm của y vững vàng nói: "quy củ rất đơn giản, chỉ cần ba vị có thể chiến thắng ta, cửa lớn Kiếm Trủng hiển nhiên sẽ mở ra cho các ngươi."
Cuối cùng, y lại dừng một chút rồi nói tiếp: "bên trong Kiếm Trủng có kiếm ý ngang dọc, lại có vô số kiếm linh du đãng, bên trong hung hiểm, tin tưởng chư vị cũng nghe nói qua, nếu như tu vi không đủ, mạnh mẽ tiến vào, trái lại sẽ làm hại tính mạng của chính mình, cử động lần này của Thục Sơn nhìn như làm khó dễ, thực ra cũng vì đảm bảo chư vị an toàn."
Lời nói này của Ngô Khởi trái lại ngôn từ sáng rực, quả thực có vài phần đạo lý.
Ba người Tô Trường An cũng biết lúc này hiển nhiên không thể từ chối, dứt khoát nhìn nhau một cái, Tô Trường An cùng La Ngọc Nhi hầu như bước chân ra cùng một lúc, liền muốn tiến lên, chỉ có điều trong lúc này, Hoa Phi Tạc chợt vươn cánh tay luôn ẩn dấu ở trong áo bào hồng, ngăn hai người lại.
"Hoa sư thúc (huynh)!" Tô Trường An cùng La Ngọc Nhi lập tức ném ánh mắt khó hiểu về phía y.
"Ngô Khởi từ nhỏ ở trên kiếm đạo đã có danh xưng là thiên tài, hôm nay có được thần kiếm Trường Lưu của Thục Sơn, tu vi càng đã là tới Vấn Đạo, tu vi của Ngọc nhi sư muội kém hơn một bậc, chỉ sợ không phải là đối thủ."
"Trường An sư chất mang thần kiếm Thập Phương, đợi tí nữa đi Kiếm Trủng, ngươi là chủ lực của việc lấy kiếm, cần phải giữ gìn thực lực, Ngô Khởi này, liền giao cho sư thúc đối phó đi."
Hoa Phi Tạc nói như thế, thân thể liền phóng về phía trước một bước.
"Thế nhưng, Ngô Khởi y..." Tô Trường An chợt kinh hãi, đương nhiên biết rõ lời nói của Hoa Phi Tạc là không giả, thế nhưng thực lực của Ngô Khởi, hắn dù chưa thực sự giao thủ, nhưng trong hôn lễ trước đó vài ngày, đã được chứng kiến một chút, cũng không phải là tầm Vấn Đạo cảnh bình thường có thể so sánh. Huống chi, y nắm kiếm Trường Lưu trong tay, chính là một trong mười ba thanh thần kiếm của Thục Sơn, kiếm này không phải tầm thường, Tô Trường An không khỏi có chút lo lắng cho Hoa Phi Tạc.
Dường như cảm nhận được lo lắng của Tô Trường An, Hoa Phi Tạc quay đầu nhìn thoáng qua.
Tuy rằng dưới áo bào hồng, Tô Trường An cũng không thể nhìn rõ lắm thần sắc trên mặt Hoa Phi Tạc, nhưng rất kỳ lạ là có thể cảm nhận được một sự tự tin cùng thong dong tràn ngập quanh người Hoa Phi Tạc.
"Thiên Lam chúng ta có Thất Tinh thất mạch, không có một mạch nào là kẻ tầm thường." Y nói như vậy, sau đó bỗng nhiên quay người, bước đi đến trước mặt Ngô Khởi.
Ngô Khởi sững sờ, y đã nghe hành động vĩ đại của Tô Trường An, hắn đã ngăn một kiếm của sư tôn mình lại, đối với vị tình địch phá hỏng chuyện hôn sự của chính mình trong lòng của y hiển nhiên có nhiều bất mãn, lần này đến đây, nhiều ít có chút mong muốn phân cao thấp với Tô Trường An, nhưng chưa hề nghĩ thực sự cùng y đối địch lại là vị Hoa Phi Tạc này.
Hoa Phi Tạc với tư cách là đệ tử Thiên Quyền của Thiên Lam viện, đương nhiên hơi có chút uy danh, nhưng nếu so sánh với Mạc Thính Vũ, Sở Tích Phong thì kém hơn không ít. Cho dù tu vi của y đã tới Vấn Đạo cảnh, nhưng Ngô Khởi có thần kiếm cận thân lại cảm thấy cũng không thể thất bại trên tay Hoa Phi Tạc.
Bởi vậy lông mày của y nhíu lại, linh lực quanh thân lập tức dâng trào ra.
Lấy tư cách thiên tài yêu nghiệt nổi tiếng đất Thục, y đương nhiên có niềm kiêu ngạo của mình.
Tô Trường An phá hỏng hôn sự của y, y nhất định phải bắt hắn trả giá một chút đại giới.(đại giới: giá tiền lớn, chi phí lớn)
Để làm được mục đích như vậy, đầu tiên y phải lấy thế sét đánh lôi đình đánh bại người trước mặt này.
Y nghĩ như vậy, hô to một tiếng Trường Lưu, một thanh trường kiếm toàn thân trắng như tuyết cùng lúc đó được y cầm trên tay, thân ảnh của y khẽ động, mang theo kiếm ý mênh mông như biển, bỗng nhiên giết tới Hoa Phi Tạc.
---o0o---