Dịch giả: Đình Phong
- Đỗ Hồng Trường. Chỉ sợ có một số việc ngươi cần phải giải thích cho mọi người ở đây đi.
Tô Trường An lạnh giọng nói.
Đỗ Hồng Trường sững sờ, gã có chút nghi hoặc, giải thích? Gã phải giải thích cái gì?
Nhưng gã có thể cảm nhận được sự khác thường trong ánh mắt mọi người, thậm chí đồng môn sư huynh đệ cùng trưởng lão coi trọng gã mấy ngày nay thì trong ánh mắt cũng lộ ra sự quái dị.
Trong tâm gã nghi hoặc càng lớn, vì thế gã quay đầu nhìn bốn phía những người kia đang nhìn mình một cách khác thường, sau đó lấy tay chỉ chỉ rồi nói gì đó trong miệng.
Đỗ Hồng Trường nghiêng lỗ tai muốn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nhưng chẳng biết tại sao gã cảm thấy đầu mình thật nặng nề chóng mặt, ngay cả suy nghĩ cũng biến thành khó khăn. Gã ý thức được dường như bản thân quên chuyện gì đó rất trọng yếu nhưng chuyện kia đến tột cùng là cái gì thì gã không thể nhớ nổi.
Nó khiến gã cảm thấy bực bội.
Gã cúi đầu dùng khóe mắt liếc nhìn mọi người một cái.
Sự quái dị trong mắt bọn họ dần biến thành phẫn nộ, xì xào bàn tán dần biến thành từng tiếng quát mắng.
Đỗ Hồng Trường lắc đầu, cố gắng thanh tỉnh bản thân.
Cuối cùng gã cũng nghe được chút gì đó, không thể nghe được rõ ràng nhưng cũng được vài cụm lẻ tẻ.
- Mặt của gã...
- Máu..
- Yêu tộc...
"Mặt của ta? Máu? Yêu tộc?" Đỗ Hồng Trường không hiểu lặp lại mấy từ kia, bỗng nhiên gã ý thức được chuyện gì đó. Sau đó gã vươn tay vuốt lên mặt mình, sờ được một ít dịch ấm áp, gã biết rõ đây là máu của mình. Sau đó gã vươn tay dính máu ra trước mặt nhìn kỹ vào.
Con ngươi đen kịt của gã một khắc này mãnh liệt phóng đại, thân thể bắt đầu run rẩy giống như gặp được đồ vật không thể tin.
"Không có khả năng. Không có khả năng." Gã thì thào lẩm bẩm, sau đó lại vươn tay lau vết thương trên mặt, nhưng thứ xuất hiện trên tay lại không khác chút nào.
- Không có khả năng! Không có khả năng!
Giọng nói của gã dần phóng đại, biến thành gào rú.
- Ta rõ ràng... Rõ ràng là người...
Gã nói như vậy lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nhưng trong ánh mắt của bọn họ chỉ có xem thường cùng phẫn nộ.
Gã chán ghét ánh mắt như vậy, ta rõ ràng là con trai của Thần tướng, người có thiên tư trác tuyệt đứng đầu Bát Hoang Viện. Mọi người ở đây, luận thiên phú, luận thân phận, người so được với gã rất ít, bọn họ dựa vào cái gì nhìn ta như vậy! Bọn họ dựa vào cái gì nhìn ta như vậy!
Bởi vì...
Bởi vì...
Bởi vì phụ thân của ta chết rồi?
Nhưng phụ thân của ta lại chết như thế nào?
Đỗ Hồng Trường lại rơi vào đau khổ suy tư.
Là...
Là...
Rốt cuộc gã cũng dò chân tướng sự việc, tên kia đến bên mồm của gã nhưng gã không thể nói ra được.
Gã ẩn ẩn cảm giác được rồi, chỉ cần mình nhớ cái tên kia, vấn đề phức tạp đều có thể giải quyết dễ dàng.
Vì thế gã cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của mình cái tên kia.
Trong óc của gã lần lượt có bóng người chớp động, từng khuôn mặt xuyên qua.
Không đúng...
Không phải hắn...
Cũng không phải hắn...
Đợi một chút!
Rốt cuộc một khuôn mặt già nua với con mắt khép hờ dừng lại.
Con ngươi của gã bỗng nhiên phóng đại, gã mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trường An.
- Là Tư Mã...
Gã mới nói được một nửa thì một trận đau đớn như tê tâm liệt phế truyền đến đầu gã, não bộ như muốn nổ tung. Gã kêu thảm một tiếng sau đó hai tay ôm đầu quỳ xuống.
Chân mày Tô Trường An cau lại, hắn vốn tưởng rằng Đỗ Hồng Trường trước mắt này là thần tộc giả trang do Tư Mã Hủ tìm đến. Cho nên mới vừa rồi hắn mới liều mạng mở ra một vết máu trên mặt Đỗ Hồng Trường.
Sự thật chứng minh cách làm của hắn là đúng.
Đợi cho gò má của Đỗ Hồng Trường bị vạch, huyết dịch chảy ra từ vết thương giống như hắn sở liệu, không phải đỏ tươi như người thường mà là màu vàng kim nhạt.
Huyết dịch này cùng ngày đó Bách Quỷ bị thương không khác lắm, chỉ có màu vàng là nhạt hơn mà thôi.
Chỉ cần người có chút kến thức cũng biết yêu tộc Bắc địa có máu tươi khác với Nhân tộc. Dao cắt thử máu là phương pháp kiểm tra của biên quan Bắc địa đối với gian tế yêu tộc.
Tô Trường An chỉ cần cắt lớp da của Đỗ Hồng Trường lập tức có thể chứng minh gã không phải Nhân tộc, thế thì tất cả ngôn luận trước đây của gã đều sụp đổ. Cuối cùng gã bị nhận ra là yêu tộc hay tra ra cái gì nữa cùng mình không quan hệ.
Kế hoạch này bởi vì đánh giá sai thực lực của Đỗ Hồng Trường nên gặp nhiều khó khăn nhưng tốt xấu gì cũng thành công rồi.
Nhưng lúc hắn muốn tiến hành một bước cuối cùng là kêu gọi mọi người vây bắt Đỗ Hồng Trường thì lại nhận ra gã khác thường.
Trước đây, Tô Trường An không tin trên đời này chết rồi có thể phục sinh.
Ít nhất đối với con người, chuyện như vậy là không thể nào.
Vì thế hắn cho rằng Đỗ Hồng Trường bất quá chỉ là một cái túi da cho quái vật khoác lên mà thôi. Nhưng Đỗ Hồng Trường biểu hiện giờ đây lại làm cho hắn loáng thoáng cảm thấy không đúng.
Tô Trường An cũng không biết toàn bộ việc này đến cùng có phải là khổ nhục kịch do Tư Mã Hủ làm đạo diễn hay không, cho nên có chút chần chờ.
Nhưng vào lúc này, vị lão giả luôn mang nụ cười nghiền ngẫm nhìn mọi người dưới đài rốt cuộc nói ra.
Chỉ thấy lão vỗ án đài phía trước một cái, lời lẽ chính nghĩa được lão khống chế mà hét lớn:
- Âm Sơn Trọc! Bát Hoang Viện các ngươi đến cùng có mục đích gì, mang theo một tên Yêu tộc đến trong Kinh Luân Viện ta nháo sự. Nếu không nhờ Tô công tử nhạy bén, lần này suýt nữa bị đồ nhi yêu tộc của ngươi điên đảo trắng đen. Bọn ngươi ngông cuồng như thế, chớ không phải nghĩ rằng Kinh Luân Viện ta không người?
Lão nói những lời này trung khí mười phần, tựa hoàng chung đại lữ.
Âm Sơn Trọc nghe vậy thì mồ hôi lạnh ứa ra. Theo lão nghĩ sự tình sao lại xoay thành thế này? Vốn tưởng răng sau khi Ngọc Hành chết đi, cơ hội Bát Hoang Viện chờ đợi nhiều năm đã tới rồi. Ngay cả vị Đỗ Hồng Trường kia bị bọn họ từ bỏ sau khi mất tích nhiều ngày đột nhiên xuất hiện, cái gì được cao nhân chỉ điểm, không chỉ tâm tính đại biến mà tu vi cũng tăng mạnh. Mọi người đều nghĩ đây là trung hưng của Bát Hoang Viện hiện ra, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới tên Đỗ Hồng Trường vậy mà bị người khác "ly miêu tráo chúa", giờ đây đứng ngay trước mặt bọn họ lại là gian tế yêu tộc.
Âm Sơn Trọc nghĩ tới đây thì trong lòng càng hốt hoảng, việc này nếu ở dĩ vàng cũng không sao, cùng lắm thì nhường ra một chút lợi ích rồi đẩy hết mọi việc lên người Đỗ Hồng Trường. Nhưng hôm nay hoàng quyền chi tranh giữa Thái tử cùng Ngũ hoàng tử ngày càng nghiêm trọng, nếu Kinh Luân Viện coi đây là lý do đuổi theo không buông, lại thổi phồng lên cái danh Bát Hoang Viện tư thông ngoại tộc, việc này làm không tốt chỉ sợ mấy trăm năm cơ nghiệp của Bát Hoang Viện bị hủy trong phút chốc rồi.
Vì thế lão không dám lãnh đạm, tốt nhất chỉ có thể cúi đầu nhịn nhục trả lời.
Nhưng ngay lúc này dị biến nổi lên!
---o0o---