THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: Tiểu Băng

Tô Trường An cau mày, bình tĩnh hỏi Cổ Ninh: "Ngươi muốn điều gì?"

"Ta muốn cái gì à?" Cổ Ninh cười khẩy, ta thò ra, chỉ vào một người.

Đó là một nam tử trung niên, trông rất bình thường, Tô Trường An nhìn rất quen mắt, nhưng không nhớ được tên, chỉ nhớ đó là dân chúng của trấn Trường Môn.

"Trường An, không phải ngươi muốn hỏi ta, tu vi của ta từ đâu mà có sao?" Cổ Ninh giật mạnh ống tay áo, lộ dấu vết màu đen kia.

"Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Gã nhìn nam tử bị mình chỉ vào, nam tử kia cả người cứng đờ, đứng run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.

"Lưu Đại Niên, năm tháng trước ngươi từng là người trông coi kho quân nhu trấn Trường Môn, bởi vì mất trộm một bộ vũ khí mà bị phạt mười quân côn, xuống chức thành thú binh!"

Nam tử kia vội dập đầu xuống, miệng không ngừng nói: "Là tiểu nhân thất trách, là tiểu nhân thất trách, đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.”

Cổ Ninh lắc đầu: "Thứ đó là do ta trộm.”

Lưu Đại Niên ngơ ngác, biến sắc.

Y đã có tuổi, không còn sự liều mạng như thời trẻ, hôm nay chỉ muốn làm cho tốt công việc coi kho, an nhàn quãng đời còn lại, không muốn bị sai cầm vũ khí ra chiến trường nữa, bị ăn quân côn còn đỡ, nếu phải là chiến trường trấn thủ biên cương mới là đau khổ.

Y tự hỏi bản thân từ khi làm cái công việc coi kho này đến nay, mặc dù không phải là chiến tích to tát gì, nhưng cũng đã tận chức tận trách, chưa từng lười biếng chút nào.

Y chỉ là một sĩ tốt, lại chưa từng đắc tội Cổ Ninh, vì sao gã lại hại y? Y nghĩ vậy, nhưng lời ra miệng lại thành thế khác: "Thái Thú đại nhân làm rất đúng, là tiểu nhân... tiểu nhân có tội, đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!"

Nhưng Cổ Ninh rõ ràng không quan tâm tới y, gã quay qua nói với Tô Trường An: "Cái ngày đó, tu vi của ta từ Phồn Thần sơ kỳ nhảy lên đại thành.”

Y quay đầu, nhìn sang một nam tử khác.

Nam tử kia tuổi chừng bốn mươi, dáng vẻ tiều tụy, như bệnh nặng mới khỏi.

"Cổ Đường, cũng năm tháng trước, ngươi bị tra ra riêng mua quân tư cho người khác, trong nhà bị lục soát bắt quả tang bộ vũ khí bị mất trộm, vì thế ngươi bị bãi chức, còn bị nhận năm mươi quân côn, có đúng không?"

Cổ Đường gật đầu.

"Kỳ thật tuy đúng là ngươi có tự bán quân tư, nhưng món vũ khí mất trộm kia chính là ta trộm rồi bỏ vào trong nhà ngươi, sau đó còn cho người đến điều tra.”

Thật ra, ngay lúc ấy, Cổ Đường đã đoán ra là do Cổ Ninh làm, nhưng y không dám nói lời nào.

"Mà cái ngày đó, tu vi của ta lại tiến thêm một bước, đúc thành Tinh Hồn.”

Nói xong, Cổ Ninh xoay đầu, nhìn một đôi vợ chồng.

"Vợ chồng Hoàng thị, con trai các ngươi bệnh nặng, không cứu chữa được. Sau khi chết lại không có tiền tài an táng, ta đã cho tiền các ngươi, nên các ngươi vô cùng cảm kích ta.”

"Nhưng kỳ thật, con của các ngươi chính là do ta lén giết chết.”

"Dù sao sớm muộn gì nó cũng phải chết, nhưng giết nó, ta thành tựu Địa Hồn, vào Địa Linh cảnh.” Cổ Ninh không mặn không nhạt nói, cứ như là giết một con gà con vịt bình thường, chứ không phải là con người.

Nói xong, Cổ Ninh quay qua nhìn Tô Mạt.

"Mạt Mạt. Đêm hôm đó, nàng tới để an ủi ta, nhưng ta đã...”

"Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, đây cũng là chuyện sớm hay muộn, mà ta cũng nhờ chuyện ấy, đúc Thiên Hồn, thành Thiên Thính.”

Nói xong, y quay lại nhìn Lận Như và Kỷ Đạo.

"Hai người hẳn là luôn khó hiểu vì sao ta điều hai người đi.”

"Ba tháng trước ta thu hối lộ của hai người Dư, Đồng, vào Hồn Thủ, vốn định sau đó trả lại cho họ, nhưng khi ấy, nó lại muốn ta dùng tiền đó sửa nhà, ta đành phải dùng để tu sửa phủ Thái Thú, vì thế, ta tu vi lại tiến, bảy phách đúc bốn phách.”

Nói tới chỗ này, Tô Trường An đã nhận ra ‘nó’ trong miệng Cổ Ninh chính là thứ đã tạo ra bộ dạng Cổ Ninh bây giờ.

"Ta đương nhiên cũng biết bọn họ không phải là người tốt, nhưng thu tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta. Ta đành phải điều hai người đi, cho hai người đó lên, tu vi của ta cũng bởi vậy đã đến Hồn Thủ đại thành.”

"Nhưng ba tháng nay, bọn họ làm quá nhiều chuyện xấu. Ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì muốn bảo vệ trấn Trường Môn, nên đương nhiên không thể ngồi nhìn bọn chúng làm bậy, cho nên ta mới sống chết mặc bay, dung túng bọn chúng.”

"Nói đến còn phải cám ơn Trường An. Ngày đó ngươi lôi chúng tới đây hỏi tội ta, giúp ta cuối cùng cũng lấy được cớ giết chúng, tu vi tiến thêm một bước, thành tựu Vấn Đạo.”

Mắt gã lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Tô Trường An.

"Bây giờ ngươi đã biết ta làm sao thành Vấn Đạo chưa?"

Tô Trường An không khỏi rùng mình một cái.

"Nó rốt cuộc là ai?"

"Nó?" Cổ Ninh kéo Tô Mạt, vèo một cái đã tới trước mặt Tô Trường An.

Y chìa cánh tay phải ra: "Cái này chính là nó.”

Tô Trường An nhìn xuống.

Cái dấu này hắn hiểu được. Đó là một đường cổ văn, là văn tự Thần tộc sử dụng, để lý giải thiên địa chí lý.

Tô Trường An cực kỳ kinh ngạc, hắn đã gặp qua không ít Thần tộc, nhưng khí tức âm lãnh tuyệt vọng đến như vậy thì hắn chưa từng gặp phải.

Cổ Ninh lại lên tiếng.

"Mấy hôm trước, nó lại nói với ta.”

"Chỉ cần ta giết Tô Thái, ta sẽ thành tựu Tinh Vẫn.”

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc