Dịch giả: Phuongkta1
"Tiên là gì?"
Đây là một vấn đề rất khó đồng thời rất nghiêm túc.
Cũng là một vấn đề mà Tô Trường An cực kì không hiểu.
Nhưng Dao Quang lấy cái chết đưa Mạc Thính Vũ vào Tiên đạo, theo lý mà nói, lão nên biết cuối cùng như thế nào là Tiên.
Chỉ là sau khi nghe được vấn đề này, Dao Quang chợt im lặng.
Vẻ mặt của lão có chút hoảng hốt đánh giá Tô Trường An một phen từ trên xuống dưới, thật lâu sau đó mới lên tiếng.
"Ta không biết."
"Không biết!?" Tô Trường An sững sờ, đáy lòng không khỏi nổi lên một cơn tức giận.
Không biết Tiên là vật gì, lại hết lần này tới lần khác muốn để cho người khác vào Tiên đạo, vì thế không tiếc hi sinh bản thân, cũng làm hại Mạc Thính Vũ cùng Ngô Đồng mười năm sa vào yêu hận tình cừu.
"Ngươi không biết Tiên là như thế nào, vậy ta như thế nào thành Tiên?" Tiếng nói của Tô Trường An không ngờ cao thêm vài phần, ngôn từ đối với vị sư tổ này tựa như không có quá nhiều tôn kính.
"Chờ ngươi thành Tiên, liền biết Tiên là gì, không cần hỏi ta?" Hóa thân Dao Quang ngừng một chút, lại nói tiếp: "nếu thật muốn hỏi như thế nào là Tiên, vậy trước cổ nhân không thấy, sau hậu nhân cũng chưa nhìn tới chính là Tiên."
"Đã không thấy cổ nhân, lại không có hậu nhân. Ta cũng không biết như thế nào là Tiên."
Nói xong những lời này, Dao Quang lắc đầu, quay người lui ra.
Tô Trường An còn muốn truy vấn, nhưng ở trong tích tắc khi Dao Quang lui ra, một thứ gì đó đột nhiên trong người bắt đầu va chạm.
"Đạo là vũ khí. Xâm (nhập) như lửa, nhanh như gió, chậm như rừng, bất động như núi."
"Đạo là tâm, niệm lên thì giang sơn như vẽ, mỹ nhân càng đẹp. Niệm diệt thì non sông nghiền nát, phu nhân rắn rết."
"Đạo là nước, thượng thiện như nước, lợi vạn vật mà không sai; đại ác như nước, tiêu vạn vật mà không tiếng động; biến hóa như nước, muôn hình vạn trạng đến vô hình."
"Thiên đạo là đạo. Thiên đạo nặng, đạo ta nhẹ."
"Đạo là tín ngưỡng. Thủ vững đạo của mình, nghìn vạn người hướng đến."
"Đạo là tín ngưỡng. Chấp tâm chỗ chấp, niệm tâm chỗ niệm, có thể hóa mục nát, đảo ngược sống chết."
Đạo của sáu vị Tinh Vẫn Thiên Lam dưới ảnh hưởng của Thiên Đạo các, bắt đầu ở trong cơ thể Tô Trường An không ngừng va chạm, bọn chúng bắt đầu cùng đạo của Tô Trường An dung hợp.
Tô Trường An biết rõ bây giờ là thời khắc mấu chốt, cho nên dứt bỏ những tạp niệm, ở trong hư không khoanh chân ngồi xuống, linh lực quanh thân bắt đầu tuôn ra, bắt đầu đem hết toàn lực cảm ngộ những đạo này, cũng dung hợp chúng.
Đạo của hắn là Thiên Lam.
Mà Thất Tinh là bộ phận quan trọng nhất của Thiên Lam.
Thất Tinh mặc dù không phải là Thiên Lam, nhưng đạo của Thất Tinh lại là một bộ phận không thể thiếu của Thiên Lam đạo, bởi vậy muốn đạt được đạo của Thiên Lam, nhất định đầu tiên phải đạt được đạo của Thất Tinh.
Sáu câu nói này tuy rằng đơn giản, nhưng lại bao hàm đạo của sáu vị Tinh Vẫn, mà những đạo này là Tô Trường An cùng bọn họ qua hàng nghìn lần chiến đấu từng cái lĩnh hội. Mặc dù không hẳn hoàn toàn hiểu được, nhưng cũng có vài phần lão luyện.
Ngay lúc hắn muốn đem những đạo này hoàn toàn hòa nhập vào Thiên Lam đạo của mình thì bỗng nhiên nhướng mày, vẫn còn thiếu đi một đạo.
Một đạo này chính là đạo của Dao Quang.
Nhưng hắn cũng không hỏi Dao Quang.
Chẳng qua rất nhanh, lông mày của hắn đang nhăn lại giãn ra.
Dù chưa hỏi, nhưng trong lúc cùng Dao Quang giao chiến, hắn cũng có thể cảm thụ được, trong cơ thể của hắn cũng có truyền thừa Tinh Linh của Dao Quang nhất mạch.
Vì vậy hắn quyết định tự mình đem một đạo cuối cùng này bổ sung.
"Đạo là đao, bên ngoài sắc bên trong cùn, kiên quyết mà đi, có địch thì không có ta."
Hắn đem cảm ngộ của mình lẩm nhẩm ở trong lòng, tuy rằng một đạo này thua kém đạo của Lục Tinh kia, nhưng vẫn là đạo của chính bản thân hắn, vì vậy so sánh với sáu đạo kia cũng không thua kém bao nhiêu.
Khi bảy đạo được bổ sung toàn bộ, tâm của hắn càng yên tĩnh xuống, đã bắt đầu quá trình then chốt, đem bảy đạo dung nhập Thiên Lam đạo của hắn.
Lúc đó, trời đất chợt tối, một đường linh áp tuôn ra, bảy ngôi sao ở phía chân trời hư không đột nhiên sáng lên.
Đó là Thất Tinh Thiên Lam, cũng là Thất Tinh đạo của hắn.
Thiên Xu! Hắn hét to một tiếng.
Một cỗ đạo cảnh từ trong cơ thể hắn tuôn ra, rót vào ngôi sao kia, rồi sau đó sao Thiên Xu sáng lên.
Một cái ảo ảnh hình người hiện lên, tay lão cầm đôi thương, đột nhiên nhảy lên, trường thương trong tay múa may, phía sau như có thiên quân vạn mã phấn chấn, khí thế hào hùng không ngừng bên tai.
Thiên Quyền! Tô Trường An tiếp tục hét to một tiếng.
Một cỗ đạo cảnh lại lần nữa tuôn ra, rót vào sao Thiên Quyền.
Một cái bóng người cầm bút mực trong tay hiện lên, y lấy thiên địa làm tranh vẽ, đầu bút lông rung động, từng con giao long ác mãng hiện lên, khí thế to lớn, rất có ý chí hủy thiên diệt địa.
Rồi sau đó cảnh tượng này luân phiên hiện lên.
Đợi cho một đao của Dao Quang chém xuống, bảy cái hư ảnh phân ra đứng phía chân trời.
Thứ kia tên là Thiên Lam Vực đột nhiên tuôn ra một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi, ngôi sao phía chân trời càng sáng ngời, mà chung quanh bảy ngôi sao cũng bắt đầu lập loè lên những ánh sao khác nhau. Tuy rằng không thể theo kịp ánh sáng của Thất Tinh, nhưng đầy sao chiếu rọi, lại cho phương thiên địa này có thêm vài phần sức sống. Mà theo biến đổi như vậy, bảy cái ảo ảnh kia cũng bắt đầu dần dần trở nên rõ nét, thậm chí trên mặt của bọn họ đã mơ hồ xuất hiện ngũ quan như vậy.
Hai con ngươi của Tô Trường An cũng cùng lúc đó mở ra, cả người hắn tựa như đã xảy ra một chút biến hóa. Cũng không phải là biến đổi đơn giản bên ngoài, mà là khí thế quanh người hắn dường như có chỗ bất đồng.
Hắn đứng ở trong đó, lại giống như đứng ở vạn dặm xa xôi.
Một khắc này rất nhiều linh lực cũng không biết từ nơi nào vọt tới, không ngừng tràn vào trong cơ thể của hắn.
Những linh lực này, Tô Trường An có thể cảm giác rất rõ ràng, là linh lực chân thực, không phải là những vật hư ảo trong cơ thể hắn mà Vô biến hóa ra.
"Ngươi ngộ đạo rồi." Thân ảnh của Vô đột nhiên lơ lửng ở trước mặt Tô Trường An. "Thiên Lam đạo của ngươi tuy rằng còn chưa đầy đủ, nhưng tập hợp đạo của bảy vị Tinh Quân, ngươi đã có tư cách để trở thành Tinh Vẫn, những linh lực trào ra này chính là thiên địa bên ngoài nhận thức ngươi. Chỉ cần ngươi mong muốn, bây giờ, ngươi liền có thể thắp sáng mệnh tinh, du ngoạn cảnh giới Tinh Vẫn."
Nói xong những lời này, y liền yên tĩnh nhìn Tô Trường An, tựa như đang đợi cái gì đó.
Cỗ linh lực kia càng ngày càng mãnh liệt, cũng càng ngày càng mênh mông, liền giống như vô cùng vô tận. Tô Trường An chưa bao giờ có nhiều linh lực như vậy, hắn biết rõ, chỉ cần mình tiếp nhận những linh lực này, tu vi của hắn sẽ một đường tăng vọt tới Vấn Đạo, sau đó thắp sáng mệnh tinh, đạt đến Tinh Vẫn.
Chuyện này dường như là một kiện thiên đại hảo sự, thậm chí là thứ mà rất nhiều tu sĩ tha thiết ước mơ.
Thiên hạ tu sĩ rất nhiều, nhưng Tinh Vẫn cũng chỉ là lông phượng sừng lân. (đồ vật quý hiếm)
Một ngày ngộ đạo, đạt được Tinh Vẫn.
Chuyện tốt như vậy, nếu rơi vào trên thân người khác, tất nhiên là không chút nghĩ ngợi liền thu nhận.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tô Trường An vẫn chỉ cúi đầu trầm mặc.
Những linh lực vọt tới bởi vì không thể được Tô Trường An nạp lấy, mà quanh quẩn tại bên ngoài thân thể của hắn, ở trong mảnh thiên địa hư vô này hình thành một cái vòng xoáy linh lực thật lớn làm cho người ta sợ hãi.
Đây là một quá trình cực kì dài.
Tô Trường An đang do dự, mà Vô cũng không có ý thúc giục hắn, y yên tĩnh nhìn hắn, chờ Tô Trường An làm ra quyết định của mình.
Cuối cùng, sau đó rất lâu, Tô Trường An đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong con ngươi của hắn ánh sao sáng ngời.
Thanh âm của hắn trong trẻo, nói như vầy.
"Ta không muốn."
Thanh âm đó cực kì nhỏ, nhưng ở lúc đó, lại giống như tiếng sấm rung động.
Hắn tựa như làm cho thứ gì đó tức giận, cho dù đang ở Thiên Đạo các cùng thế giới bên ngoài ngăn cách, Tô Trường An cũng có thể cảm nhận được, giống như thật lớn lôi điện tại bên tai của hắn nổ vang, mang theo ý cảnh cáo.
Mà những linh lực đang bao vây lấy hắn ở dưới ý chí của thiên địa lại tuôn về thân thể của hắn một lần nữa, tựa như đang muốn mạnh mẽ bức bách hắn trở thành Tinh Vẫn.
Tô Trường An nhướng mày, trong con ngươi hiện ra một chút giận dữ.
Thanh âm của hắn lại cao thêm vài phần: "ta nói! Ta không muốn!"
Một câu, chẳng qua chỉ là vài chữ. Nhưng mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự, một cỗ uy nghiêm đủ để chống lại thiên địa.
Những linh lực vừa mới còn mãnh liệt chạy về trong cơ thể hắn cũng cùng lúc đó giống như con thỏ gặp phải một chút kinh hãi, chúng nó quay đầu lại, nhanh chóng hướng bốn phía bỏ chạy, trong thiên địa vang lên một tiếng sấm sét không cam lòng, rất nhanh theo những linh lực này cùng một chỗ biến mất không thấy gì nữa.
Mảnh thiên địa hư vô lại lần nữa trở về yên lặng.
Bốp bốp bốp!
Mà Vô lúc này cũng vỗ tay chậm rì rì đi tới.
"Ngươi không hối hận sao?" Y hỏi như thế.
Tô Trường An nhìn thẳng Vô, trên mặt của y giống như là cách một màn sương mù, cho dù khoảng cách gần như thế, hắn như trước vẫn không thể thấy rõ gương mặt của Vô.
Hắn lắc đầu, nói: "Đã thành Tinh Vẫn không làm nên chuyện gì, vậy đạt tới Tinh Vẫn có ích lợi gì."
Lúc nói lời này, thần sắc trên mặt hắn bình tĩnh dị thường, tựa như đồ vật hắn vừa mới từ chối không phải là Tinh Vẫn, mà giống như là một chén đồ ăn của bà thím cạnh nhà.
Tâm tính tốt. Sau khi nhìn tất cả vào trong mắt, Vô từ dưới đáy lòng âm thầm gật đầu.
Trên mặt y không đổi sắc, đương nhiên cho dù trên mặt của y thật sự có thần sắc nào đó, Tô Trường An cũng không thể thấy được.
"Hôm nay đạo tâm của ngươi đã thành, bước tiếp theo chính là khuất phục Thần huyết." Vô nói. "Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một điều, mặc dù ngươi có được đạo tâm của Tinh Vẫn, nhưng chống lại Thần huyết vẫn là cửu tử nhất sinh, huống chi đây là máu của Chân Thần. Ngươi cần phải hiểu rõ."
"Ta không cần nghĩ, ta không có lựa chọn." Tô Trường An nói như thế.
Sau đó thần sắc của hắn bình tĩnh đưa ra đao của mình, đặt trên lồng ngực. Hắn ngoảnh mặt mỉm cười với Vô, rồi sau đó nhướng mày, ngay lúc đó cây đao kia liền đâm xuyên bộ ngực của hắn.
Máu tươi ở lúc đó phun ra, sắc mặt của hắn ngay lập tức trở nên yếu ớt, thân thể ầm ầm ngã xuống.
"Tiên hay phàm chỉ trong một ý nghĩ, chuyện ta có thể giúp ngươi cũng đã làm xong, còn lại liền phải xem vận mệnh của ngươi rồi." Vô lẩm bẩm thở dài, tiếng nói đột nhiên có chút yếu ớt, mà sau khi nói xong những lời kia, thân thể của y cũng dần dần hóa thành hư ảnh, sau đó từ từ tiêu tán.
Lực lượng của Tô Trường An chỉ là do Vô giả tưởng ra, nhưng lúc đạo tâm của hắn đã thành, lực lượng như vậy cũng đã tản đi, theo lực lượng tản đi đồng thời còn mất luôn đặc quyền hắn có thể không chết ở trong mảnh thiên địa này.
Lúc Cửu Nạn cắm xuyên qua bộ ngực của hắn, một cỗ đau đớn xuyên tim truyền đến trong đầu hắn, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ. Tô Trường An đã từng thật sự chết qua một lần tự nhiên sẽ hiểu đây là dấu hiệu sắp chết, trước khi ý thức của hắn hoàn toàn tiêu tán, hắn trong lòng lớn tiếng quát.
"Chân Thần! Đây là thời điểm chúng ta hoàn thành một cái ước định cuối cùng rồi!"
Hắn vừa mới nói xong, máu tươi vốn đang ngủ say bên trong đan điền của hắn bỗng nhiên tuôn ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Tia sáng kia càng ngày càng sáng, ngay lập tức liền bao phủ toàn thân thể của hắn.
Mà trường đao đang chọc trên ngực của hắn cũng ở lúc này bị một cỗ lực lượng nào đó rút ra, chỗ miệng vết thương cũng không còn phun ra máu tươi, ngược lại lấy mắt thường cũng thấy nhanh chóng khép lại, chỉ mất mấy hơi thở liền khép lại như lúc đầu.
"Ba lượt khế ước đã hoàn thành, hiện tại, ngươi là của ta!"
Một thanh âm không giống tiếng nói của nam nữ đột nhiên vang lên.
Bởi vì tổn thương trên cơ thể khép lại, làm Tô Trường An hồi tỉnh dao động trong lòng mình, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Một cỗ hơi thở bao gồm bạo ngược, giết chóc, phẫn hận, mang theo một cỗ ý chí ngang ngược không thể tưởng tượng được đột nhiên xông tới tâm trí của Tô Trường An.
Tô Trường An biết rõ, đây là Chân Thần muốn hoàn toàn xâm chiếm thân thể của hắn, thôn tính tâm trí của hắn.
Mặc dù Tô Trường An ngay từ đầu đã đoán trước được sự mạnh mẽ của Chân Thần, khi hắn thật sự gặp Chân Thần, mới biết được, bản thân mình đã đánh giá thấp gã.
Cỗ ý chí kia còn chưa hoàn toàn phủ xuống, chỉ những khí thế sát phạt bạo ngược cũng đã làm tinh thần của hắn rung chuyển, nếu không có Vô trợ giúp hắn lĩnh ngộ Thiên Lam đạo, thành tựu đạo tâm, chỉ sợ ý chí đầu tiên của Chân Thần cũng đủ đề cho thần trí của hắn mất đi phương hướng.
Hiện tại, đáy lòng của hắn mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn cưỡng ép ổn định tinh thần của mình, điều động lực lượng đạo tâm quanh thân mình, bắt đầu chống lại Chân Thần.
Oanh!
Lần xung kích thứ nhất này, lực lượng tuy lớn, nhưng hiển nhiên chỉ là Chân Thần thăm dò.
Nhưng Tô Trường An vẫn cảm thấy trong đầu một trận nổ vang, vẻ mặt cũng theo đó mà hoảng hốt thêm vài phần.
Hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, ý chí của Chân Thần lại buông xuống một lần nữa.
Lại là một tiếng nổ vang ầm ầm ở trong cơ thể hắn.
Thần sắc của Tô Trường An lập tức mơ hồ, chỉ cảm thấy giống như có rất nhiều con ruồi bay vào trong đầu mình, không ngừng ông ông rung động.
Ở trước mặt ý chí của Chân Thần, những thứ mà hắn tự cho là mình chuẩn bị chu toàn tựa như chỉ là một trò đùa, chỉ hai lần thăm dò tính xung kích, cũng đã làm cho những thứ hắn chuẩn bị tan rã.
Nhưng Tô Trường An cũng không phải là người cam tâm khoanh tay chịu trói.
Hắn nhìn như không có bất kì thứ gì hiếm thấy, thậm chí đang còn tâm tư của thiếu niên nhưng lại có một cỗ cố chấp mà người thường không thể có.
Hắn cắn răng một cái, lại lần nữa toàn lực vận dụng đạo tâm.
Bảy khối ngôi sao bỗng nhiên hiện lên ở trong đầu hắn, một cái hư ảnh của Thiên Lam viện đè xuống, những thứ lệ khí bao hàm vô số khí tức hắc ám tiêu tan ngay lập tức.
Thế nhưng cỗ ý chí của Chân Thần tuy rằng ngừng lại một chút, nhưng không có chút nào yếu thế, gã lại một lần nữa kéo tới tâm trí Tô Trường An.
Tòa này nguy nga đấy, hư ảnh học viện như có tiên khí quanh quẩn đột nhiên bắt đầu chấn động.
Tô Trường An vừa mới ổn định tâm thần một chút cũng do đó mà bắt đầu xao động.
Tiếp tục như vậy không phải là phương pháp tốt.
Tô Trường An nghĩ đến như thế, sau đó lòng hắn khẽ động, quyết định chủ động xuất kích, ngay trong lúc ý chí của Chân Thần giảm sút, ý niệm trong đầu Tô Trường An phát ra, bảy ngôi sao ở trong cơ thể hắn bỗng nhiên chói rọi mãnh liệt.
Bảy cái hư ảnh cầm trong tay các loại binh khí hiện lên, bọn họ nhao nhao hét to, phóng tới quang đoàn do ý chí của Chân Thần ngưng tụ mà thành.
Dường như không ngờ tới Tô Trường An lớn mật như vậy, lúc quang đoàn kia bị tiến đánh bỗng chấn động mạnh một cái.
Rồi sau đó một cỗ khí tức hung hãn từ quang đoàn này tuôn ra.
Gã trở mình một chút cuối cùng hóa thành một quái vật mặt người thân rắn khổng lồ.
Tô Trường An không thể thấy rõ tướng mạo của gã, nhưng hai con ngươi của gã lại là một đen một trắng, rất là kỳ dị.
Chỉ thấy một đường hào quang nổ bung, bảy đạo hư ảnh trong người nhao nhao phát ra một tiếng hét thảm, đều hóa thành hư vô.
"Ta chính là vua nắm giữ sống chết, Chân Thần Chúc Âm!"
Thanh âm của quái vật kia giống như quân vương, ngay lúc đó vang lên ở trong đầu Tô Trường An.
---o0o---