Dịch giả: argetlam7420
Biên: Đình Phong
Tô Trường An nói ra.
Thật giống như Phán Quan cầm đại bút định tội, viết ra nét cuối cùng trong tên bọn họ trên sổ sinh tử vậy.
Sau đó, đóa hoa sen kia càng kiều diễm hơn.
Tiếng kêu thảm thiết của mọi người bỗng chốc lên đến đỉnh điểm, rồi lại trở nên im lặng như tờ.
Khi đó.
Thây chất đầy đất.
Máu chảy như mưa.
Hồng Liên như lửa.
Ánh sao sáng chói như ban ngày.
Người thiếu niên tóc tai bù xù, mặt mũi dữ tợn.
Tựa như con thú bị nhốt sổng chuồng, hung thần giáng thế.
Rốt cuộc lúc này nỗi sợ hãi cũng đã hiện trên gương mặt bọn họ.
Lấy tu vi Hồn Thủ Cảnh của ba người họ, muốn trong khoảnh khắc giết chết toàn bộ tu sĩ Phồn Thần Cảnh như vậy, chắc chắn không thể nào.
Nhìn xuống dưới máu thịt đầy đất, như một dòng sông máu.
Cái gì mà Thập Phương Cửu Nạn, cái gì mà Thiên Đạo Thần Các, cái gì mà phong lang chức vị.
Vào giờ khắc này đều bị ném ra sau đầu.
Hầu như đồng thời, ba người khẽ động thân hình, lao thẳng về hướng đại môn Thiên Lam Viện.
Đúng vậy.
Ba vị này ở trong thành Trường An cũng coi như nhân vật có tiếng tăm.
Vào thời khắc này, ở nơi đây, người bị cho là con cừu mặc cho bọn họ làm thịt đang đứng trước mặt, nhưng họ lại bỏ hết tất cả tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, giống như chó nhà có tang vậy, vội vàng cao chạy xa bay.
Nhưng rất hiển nhiên. Tô Trường An sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Từ lúc giết người thứ nhất thì Tô Trường An thì đã quyết định, không được để ai sống sót, bằng không hậu hoạn khó lường!
Lúc ba người kia vừa mới chạy trốn, thân thể hắn trong nháy mắt đã hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo.
Mà Vực của hắn, cùng lúc đó lấy hắn làm trung tâm cũng bắt đầu chuyển động.
Vực của Tô Trường An cũng không lớn, chu vi chỉ khoảng năm mươi trượng.
Trong Vực một mảnh đen kịt, trừ những ngôi sao tỏa sáng trên không trung thì không còn vật gì khác.
Ba người đương nhiên không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài, chỉ có thể lần mò theo trí nhớ cửa Thiên Lam viện mà chạy. Bởi bọn họ biết rằng, chỉ có ở ngoài Thiên Lam Viện, nơi đó có bách tính dõi mắt nhìn theo, Tô Trường An dù có lá gan lớn như trời cũng tuyệt không dám giết bọn họ.
Giống như nếu trước đó không có Chương Tử Vụ truyền lệnh của triều đình tới, thì bọn họ sẽ tuyệt không có cớ đả thương Cỗ Tiễn Quân.
Nhưng khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng là, bất luận bọn họ có chạy trốn thế nào, cũng không thể thoát khỏi Thiên Lam lĩnh vực của Tô Trường An. Họ cũng không biết mình có thể chạy thoát khỏi Thiên Lam viện hay không nữa.
Bọn họ chỉ cảm thấy, người thiếu niên kia, tựa như một con ác quỷ, âm thầm bám theo sau lưng, bất luận bọn họ tập trung linh lực quanh thân nhiều thế nào, đều không cách nào thoát ra khỏi hắn.
"Cứ tiếp tục thế này không phải biện pháp tốt, sớm muộn gì cũng sẽ bị tên tiểu quái vật kia làm hao tổn đến chết. Chi bằng chúng ta chia nhau chạy trốn, may ra có thể sống sót." Lúc này, Mã An Yến vừa lau cái trán ướt đẫm mồ hồi, nói ra.
Hai người Âm Sơn Trọc nghe vậy sắc mặt liền biến đổi.
Tên Mã An Yến này mặc dù lần cùng bọn họ xông vào Thiên Lam viện, mơ ước các loại bảo vật trong Thiên Lam viện. Nhưng y với Tô Trường An cũng không có bao nhiêu thù oán.
Ba người nếu đi cùng nhau, có thể Tô Trường An sẽ có chút kiêng kỵ mà không xuất thủ. Nhưng nếu tách ra, thì Tô Trường An nhất định sẽ đuổi giết từng người một, mà kẻ đứng mũi chịu sào chính là hai kẻ thường xuyên ức hiếp Thiên Lam viện, Âm Sơn Trọc cùng Chương Tử Vụ.
Trong lòng hai người thầm mắng một trận, nhưng cũng không biết làm sao mở miệng phản bác.
Nhưng Mã An Yến ở Trường An lăn lộn nhiều năm như vậy, sao có thể là hạng người thuần lương. Y liếc một cái đã nhìn thấu băn khoăn của hai người, lập tức chắp tay nói tiếp, "Nên quyết thì lại không quyết, chính là cách làm của đàn bà!"
Dứt lời liền không thèm để ý hai người kia nữa, thân hình động một cái liền rẽ sang hướng khác.
Hai người trong lòng giật mình vội vàng quát mắng. Lại thấy Tô Trường An vừa thấy Mã An Yến rời đi một cái tốc độ liền đột nhiên tăng vọt.
"Âm lão cẩu! Chết đi!" Trong miệng hắn quát lên, Thập Phương thần kiếm trên đỉnh đầu nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng về phía mặt Âm Sơn Trọc. Mà trường đao trong tay vào lúc này cũng tỏa sáng ngập trời, một luồng đao mang dáng vóc to lớn chợt hiện ra.
Chương Tử Vụ nghe vậy, trong lòng khẽ động một cái, biết Tô Trường An là đang nói với y rằng mục tiêu của hắn chỉ là Âm Sơn Trọc.
Dĩ nhiên y biết giờ phút này biện pháp tốt nhất là cùng Âm Sơn Trọc với Mã An Yến liên thủ ngăn cản Tô Trường An, nhưng Mã An Yến trong lòng lại có tính toán khác, liên thủ ngăn cản, lấy Tô Trường An thực lực biểu hiện ra thì mặc dù có khả năng sống sót, nhưng không tránh được sẽ có một hai thương vong. Mà tách ra chạy trốn, mục tiêu của Tô Trường An nhất định sẽ đặt trên người Âm Sơn Trọc cùng mình, cho nên y lựa chọn chạy trốn.
Như vậy, lấy thực lực của y và Âm Sơn Trọc muốn cùng chống lại Tô Trường An, cơ hội lại càng mong manh hơn.
Vì vậy, sau một hồi do dự, y đã có quyết định.
"Âm lão, ta đi giúp ngươi dẫn dụ yêu nghiệt này, ngươi nhất định phải chạy ra khỏi Thăng Thiên, báo thù cho ta." Dứt lời, không thèm để ý Âm Sơn Trọc đang nguyền rủa trong lòng, thân hình y động một cái, rẽ sang hướng khác chạy mất.
Y biết được một khi Âm Sơn Trọc chết, mục tiêu kế tiếp của Tô Trường An chính là mình. Cho nên, lần này sau khi ra quyết định, y cũng không thèm nhìn qua Âm Sơn Trọc một cái, tập trung tất cả linh lực y có thể tập trung được, chạy như điên.
Mà tại một khắc kia, khóe miệng Tô Trường An rốt cuộc nở một nụ cười.
Hắn tuy mới chỉ đang đột phá đến Thái Nhất Cảnh, cơ duyên xảo hợp thế nào lại lĩnh ngộ được chân lý của Vực.
Có thể Vực của hắn còn chưa hoàn thiện, hơn nữa lấy tu vi hắn hiện tại thi triển "Vực" vốn đã là chuyện cực kỳ miễn cưỡng. Huống chi hắn vừa mới một chiêu đánh bại mấy trăm vị tu sĩ Phồn Thần Cảnh xong, thật ra đã hao tổn mất hơn phân nửa linh lực của hắn rồi, cho nên, đồng thời chống lại ba vị cao thủ Hồn Thủ Cảnh, hắn tự biết mình tuyệt không có phần thắng.
Bởi vậy hắn mới một mực đi theo ba người, cho bọn họ thêm áp lực.
Tô Trường An nghĩ ba kẻ này đều là hạng lão đầu gian trá giảo hoạt, lại không biết rõ thực hư của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không cùng hắn liều chết. Mà bọn họ lại có tính toán riêng, dưới áp lực của hắn, không chừng sẽ mạnh ai nấy chạy.
Quả thực không ngoài dự đoán, ba người này ai cũng có tâm cơ riêng, giải tán ngay lập tức.
Tô Trường An trong lòng thầm nhủ bọn họ thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Mà lúc này, thần kiếm Thập Phương đã bay tới mặt Âm Sơn Trọc.
Lão biết mình vô vọng chạy thoát thân, sâu trong lòng sinh ra một tia hung ác.
Chỉ nghe thấy một tiếng quát to từ trong miệng lão vang lên, cánh tay trái còn sót lại của lão liền hóa thành một cái trảo sắc nhọn, vỗ mạnh một cái liền đẩy ra một kiếm khí thế bừng bừng kia.
Hết thảy những điều này tới quá mức dễ dàng, vốn lão còn nghĩ một kiếm này thanh thế cuồn cuộn như vậy, muốn ngăn cản chắc phải trả giá không ít. Ai ngờ một kiếm này lại là miệng cọp gan thỏ chứ.
Sự tuyệt vọng trong lòng lão giờ không khỏi nhen nhóm một chút hy vọng, thầm nói chẳng lẽ tên Tô Trường An thực ra đã cạn kiệt linh lực, vừa nãy chẳng qua là đang hư trương thanh thế?
Suy nghĩ thêm một chút, lấy tu vi Địa Linh Cảnh của hắn chém chết mấy trăm tu sĩ Phồn Thần Cảnh đã là không thể tưởng tượng nổi rồi, sau đó tuy có đuổi giết ba người bọn họ nhưng lại chậm chạp không thấy động thủ.
Nghĩ tới đây, trong lòng lão càng khẳng định suy đoán của mình.
Mà trên mặt lão vào lúc này hiện lên vẻ vui mừng.
"Tiểu tử họ Tô kia, dâng mạng cho ta đi!" Rốt cuộc cũng nhìn thấy hy vọng sống sót, trong lòng lão chợt sinh ra chút dũng khí, thân hình động một cái, linh lực trong cơ thể tuôn trào, tay trái biến thành trảo nhắm thẳng mặt Tô Trường An đánh tới.
Mà làm lão càng vui mừng hơn chính là, Tô Trường An đúng lúc này thần sắc trên mặt lại toát ra vẻ bối rối, thân hình chuyển một cái, làm bộ muốn chạy trốn.
Âm Sơn Trọc giờ phút này tràn đầy tự tin, tốc độ lại nhanh hơn mấy phần, khí thế ngập trời xông tới.
Tô Trường An giống như bị lão dọa sợ vỡ mật vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc ngẩn người đứng đó, không nhúc nhích gì.
Biết rõ móng vuốt của lão, cách mặt hắn chỉ còn khoảng một tấc nữa thôi.
Âm Sơn Trọc tưởng chết chắc mà lại có đường sống, sắc mặt hưng phấn đến mức méo mó, lão thậm chí tựa như đã thấy Tô Trường An đang quỳ dưới người mình kêu rên thống khổ.
Nhưng ảo tưởng của lão không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì vẻ mặt kinh ngạc của Tô Trường An chợt biến mất sạch, một nụ cười lạnh lẽo từ khóe miệng hắn thoắt cái hiện ra.
Âm Sơn Trọc thầm giật mình, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, một thanh kiếm sắc bén đã cắm sau lưng lão, sau đó xuyên thẳng ra ngực.
Vẻ mặt không cam lòng cùng hoảng sợ, trảo của lão vĩnh viễn dừng lại cách mặt Tô Trường An không quá nửa tấc.
"Ngươi..."
Lão vừa mới định nói gì, thanh kiếm kia bị lão đánh bay, dưới sự khống chế của Tô Trường An lại vòng ra sau lão, một tiếng kiếm minh vang lên, từ trong cơ thể lão rút ra.
Mà cùng lúc đó, trái tim của lão nát bét, vĩnh viễn hóa thành một cái xác ngã xuống.
Tô Trường An nắm chặt thần kiếm trong tay, thân kiếm khẽ rung một cái, rũ hết toàn bộ máu tươi trên thân.
Sau đó con ngươi hắn lạnh lẽo nhìn về hướng Chương Tử Vụ vừa chạy trốn, lạnh giọng nói.
"Người kế tiếp, chính là ngươi đó, Đình Úy đại nhân."
---o0o---