Dịch: Tiểu Băng
Tô Trường An ngẩng phắt đầu lên, giận dữ hét: "Ngươi!"
Nhưng còn chưa nói xong, thân thể Thiên Đạo đã lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng Thiên Lam viện.
Thiên Đạo rất cường đại, trong lúc nói chuyện với Tô Trường An, y đã sớm tỏa thần trí ra ngoài, đi tìm Thần tính Thiên Ngô.
Những lời nói với Tô Trường An chỉ là đùa cợt hắn mà thôi.
Bây giờ y đã tìm thấy, đương nhiên sẽ phất tay áo rời đi, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Tô Trường An sau đó, nhưng y cũng tưởng tượng ra được, nhất định sẽ rất là đặc sắc.
Chỉ nghĩ tới điểm đó thôi, trong lòng Thiên Đạo dâng lên niềm khoái cảm vặn vẹo khó tả.
Nhưng nếu y nhìn lại Tô Trường An lúc này, e là sự khoái cảm đó sẽ nhanh chóng không còn nữa.
Tô Trường An nhìn theo Thiên Đạo đi xa, không hề có ý đứng dậy đuổi theo.
Hắn cực kỳ chậm chạp đứng dậy nhìn bóng dáng Thiên Đạo, sự phẫn nộ trên mặt tiêu tan chuyển thành nụ cười.
Mặc dù nụ cười kia cực mỏng, lại thoáng qua tức thì, nhưng hắn đúng là cười.
Mục đích của hắn đã đạt được.
Thiên Đạo mạnh tới cỡ nào? Nó đã sống biết bao nhiêu năm, không nói ra ai cũng hiểu.
Nếu dựa theo kế hoạch, cứ thế giao Hồng Loan cho Thiên Đạo, hẳn sẽ làm y nghi ngờ.
Cho nên Tô Trường An mới nghĩ ra cái kế này.
Tô Trường An hít sâu một hơi, phải tiếp tục diễn thôi, diễn cho tới hết.
Hắn không dám trì hoãn, lại đeo lên gương mặt đầy tức giận, đuổi theo Thiên Đạo.
...
Thiên Lam, trong nội viện.
Cổ Tiễn Quân, Lục Như Nguyệt và các Tinh Vẫn sống sót sau cuộc chiến Thần Mộ ngồi trên một chỗ đất trống, bao quanh một người.
Họ tỏa ra linh lực, tuôn vào một cái kết giới.
Ở giữa kết giới chính là Hồng Loan.
Cách đó không lâu, Tô Trường An đã báo cho họ biết Thiên Đạo đã tới thành Trường An, mục đích của y chính là Hồng Loan.
Để phòng ngừa vạn nhất, Tô Trường An không nói chuyện trong người Hồng Loan có một tia Thiên Ngô Thần tính cho họ biết, cũng không nói ra kế hoạch của hắn, chỉ bảo Hồng Loan rất quan trọng, không được để cho Thiên Đạo bắt được cô.
Mọi người mặc dù không hiểu, nhưng họ tin tưởng Tô Trường An nên không hỏi gì thêm, toàn lực duy trì kết giới do Tô Trường An bày ra, để ngăn cách khí tức của Hồng Loan nhằm không bị Thiên Đạo phát hiện.
Kết giới này làm tiêu hao rất nhiều linh lực, chỉ mới chừng nửa canh giờ, các Tinh Vẫn đã bắt đầu thấy khó thở, nhưng họ vẫn cắn răng kiên trì. Họ biết rõ thế giới hiện giờ đã đến hồi nguy nan, sức mạnh của họ trong kiếp nạn này vốn chẳng có ý nghĩa gì, đây là chuyện duy nhất họ còn làm được nên đương nhiên họ sẽ toàn lực ứng phó.
Đúng lúc này, cách đó không xa, từ phía chân trời vọng tới âm thanh phá không.
Ai nấy biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn thấy không gian trở nên vặn vẹo, một bóng người vững vàng xuất hiện.
Người này là một nam tử mặc áo trắng, đẹp như từ trong tranh đi ra.
Tinh Vẫn ở đây đều nhận ra vị nam tử này.
Đó là Thiên Đạo!
Y đến, làm mọi người tâm như tro tàn.
"Thì ra là kết giới.” Thiên Đạo chẳng buồn để mắt tới đám Tinh Vẫn. Sau khi hạ xuống, y hứng thú ngắm nghía cái kết giới. “Kết giới không tệ ha, có thể cản được cảm giác của ta.”
"Nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi.”
Y phất tay, một làn chấn động năng lượng màu vàng từ trong tay áo bay ra.
Năng lượng vàng vừa chạm vào kết giới, những người đang chống đỡ kết giới đều run lên, mặt trở nên đỏ bừng, sau đó ai nấy phun máu, khí tức tán loạn. Kết giới không còn được chống đỡ, rung lên rồi vỡ vụn.
Thiên Đạo thò tay ra, nắm vào hư không. Hồng Loan như bị điều khiển, bay lên về phía Thiên Đạo, bị y túm lấy gáy như túm con gà con giơ lên cao, mặc cho Hồng Loan thúc dục linh lực thế nào cũng không thoát ra được.
"Ồ, tia Thần tính cuối cùng giấu ở trong cơ thể của ngươi.” Thiên Đạo cảm ứng được thứ mình cần, cười đắc ý.
"Ngươi dám!"
Một tiếng quát to giận dữ.
Tô Trường An điên cuồng chạy tới, một phát công kích vào Thiên Đạo!