THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: alreii

Tô Trường An lập tức cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo đánh úp tới, hắn hiển nhiên không dám lơ là. Tay trái nhẹ vỗ thân thể khiến Ma Thanh Linh lui đến chỗ xa cách bản thân mấy trượng, tay phải rút Cửu Nạn ra, xoay người đối diện với phương hướng sát ý đánh úp tới.

Đợi đến khi thấy rõ hình dáng người tới, trong lòng Tô Trường An cực kỳ kinh ngạc.

Đó là một bóng dáng cao hơn một trượng, nửa thân trên để trần, cơ bắp nơi ngực và hai cánh tay đều nhô lên cao cao, tay cầm một cây rìu lớn, lập lòe ánh sáng lạnh. Dưới hông của gã có một con hung thú, như ngựa mà không phải ngựa, như hổ mà không phải hổ. Răng nanh lộ ra ngoài, bốn chân sinh phong chở theo một hình người mãnh thú lao thẳng tới trước mặt Tô Trường An.

Trang phục cùng vẻ ngoài như vậy, hiển nhiên Tô Trường An vừa nhìn đã nhận ra nam tử này là người Man tộc.

Trong lòng của hắn vừa kinh sợ thầm cho rằng gã giống với đám binh lính Man tộc lúc đầu cũng là tử thi bị Viên Hưng Tùng khống chế, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện khác biệt trong đó. Sát ý của nam tử mặc dù lạnh lẽo, nhưng giữa hai lông mày lại có một tia sinh cơ là không sai.

Mà quan trọng hơn chính là gã cộng thêm con hung thú gã ngồi đều toàn thân đẫm máu, khí thế một kích này của gã lại cực kỳ dũng mãnh, không phải binh lính tầm thường có được.

Đương nhiên Tô Trường An không có thời gian để quan sát tỉ mỉ và phỏng đoán tu vi của nam tử, bởi vì lưỡi của chiếc rìu lớn trong nháy mắt đã đến trước người.

Trong con ngươi của hắn chợt lóe ánh sáng lạnh, trường đao rung động, mạnh mẽ đẩy chiếc rìu của nam tử ra, mà thân thể của mình cũng bởi vì lực lượng to lớn truyền tới từ trên chiếc rìu kia mà lùi lại mấy bước.

Tô Trường An liền cảm thấy cánh tay mình tê dại, thậm chí hổ khẩu đã nứt ra, từng tia máu tươi dọc theo lưỡi đao của hắn không ngừng chảy xuống.

Nhưng nhìn lại nam tử kia, tuy rất ngạc nhiên vì Tô Trường An có thể tiếp được một chiêu của mình, nhưng thế công đợt tiếp theo vẫn không ngừng, lần nữa đánh tới, rìu lớn trong tay bổ thẳng đến trước mặt Tô Trường An.

So sánh với một rìu trước đó khí thế của rìu này càng lăng liệt hơn, kèm theo đó còn có uy áp ùn ùn kéo đến.

Trong lòng Tô Trường An chấn động, không dám khinh thường, vào lúc đó một đạo linh áp từ trong cơ thể hắn phóng ra, bao phủ nam tử vào trong đó.

Khi đó Thất Tinh cùng Thiên Thương trên đỉnh đầu hắn, đao sáng trong tay, kiếm minh trong hộp.

Một trận đại chiến, lập tức chạm vào là bùng nổ.

Nhưng tại trong nháy mắt này một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn lại đột nhiên vọt vào ngăn ở giữa hai người.

Bất kể là Tô Trường An hay là nam tử kia rõ ràng đều rất quan tâm đến bóng dáng đột nhiên xuất hiện kia, trong lòng hai người cả kinh, vội vàng thu lại thế công trên tay.

"Ngươi!" Tô Trường An vừa sợ vừa giận.

"Công chúa!" Trên mặt nam tử kia lại trần đầy lo âu và sợ hãi.

"Các ngươi dừng lại cho ta!" Ma Thanh Linh giậm chân một cái, không vui nói.

Nam tử hình như rất kính trọng Ma Thanh Linh, vì vậy cho dù không rõ tình hình, nhưng vẫn thu lại binh khí trên tay, mà hung thú dưới hông hắn vừa nãy vẫn còn nhe nanh múa vuốt vào lúc này yên tĩnh lại.

Mà trong lòng Tô Trường An cũng là khiếp sợ, lối ăn mặc của nam tử, thân hình cùng với tọa kỵ dưới hông chứng tỏ vô cùng xác thực nam tử là Man tộc không thể nghi ngờ, mà gã xưng hô thiếu nữ này là công chúa, như vậy thân phận của thiếu nữ được hắn cứu hiển nhiên đã rất rõ ràng. Ánh sáng trong con ngươi của hắn liền trở nên cảnh giác hơn, dù chưa thu lại trường đao trong tay, nhưng khí thế quanh thân đã yếu đi vài phần.

Ma Thanh Linh thấy vậy tuy trong lòng khẩn trương, nhưng tình hình bây giờ so với đao kiếm đối mặt vừa nãy của hai người lại tốt hơn rất nhiều, sau khi nàng truyền cho Tô Trường An một ánh mắt áy náy liền quay đầu nhìn nam tử toàn thân đẫm máu, thân thiết lại vui mừng hỏi: "Ma thúc thúc không sao chứ? Thúc làm thế nào trốn ra được?"

Nam tử thấy thiếu nữ hỏi vội vàng tung người xuống ngựa, thần thái cung kính nói: "Tạ công chúa quan tâm, có Man Vương đại nhân phù hộ tiểu mới gắng gượng giữ lại được một mạng, chỉ là tiểu có thương ở trên người lại phải tránh né tai mắt của đám hoạt tử nhân kia, cho nên cứu giá chậm trễ, suýt nữa khiến công chúa bị tay sai của Nhân tộc làm nhục, còn xin công chúa thứ tội!" Nói, nam tử còn quay đầu khiêu khích liếc nhìn Tô Trường An một cái.

Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt Ma Thanh Linh, nàng không khỏi lắc đầu cười khổ, nhưng cuối cùng vẫn không thể không quay đầu nhìn về phía Tô Trường An, sau khi do dự chốc lát, nói: "Nơi đây không tiện để nói chuyện, nếu động tay động chân, đến lúc đó sẽ dẫn con quái vật kia tới chúng ta đều sẽ bị tai ương, không bằng chúng ta tìm một chỗ ẩn núp trước, ta nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho ngươi rồi lại tính tiếp."

Tô Trường An nhíu mày nhìn Ma Thanh Linh, cho đến lúc này, hắn mới nghĩ tới sức lực của thiếu nữ lớn đến khác thường, làn da màu đồng cổ, cùng với văn sức nới khóe mắt chính là đặc trưng của Man tộc, chỉ là do lúc đó mình nóng lòng cứu người, về sau lại gặp phải đủ các loại chuyện ngoài ý muốn cho nên mới không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại có chút nực cười. Bỏ ra sức lực lớn như vậy nhưng cuối cùng cứu được lại là đầu sỏ dẫn đến cuộc biến loạn thành Lai Vân, trong lòng Tô Trường An không khỏi có chút ngũ vị tạp trần*.

*Ngũ vị tạp trần: ý chỉ nhiều cảm xúc đan xen

Nhưng hắn rõ ràng cảm giác được lúc thiếu nữ nói chuyện trong lời nói mang theo khẩn cầu, thêm nữa nếu cưỡng ép động thủ, chưa nói đến bản thân cuối cùng có phải đối thủ của nam tử này hay không, chỉ là việc đó dẫn Viên Hưng Tùng tới cũng đủ để bọn họ chết trên trăm lần. Vì vậy, cuối cùng Tô Trường An vẫn mềm lòng, thu hồi binh khí, gật đầu.

Tô Trường An không yên tâm đối với hai người này, nam tử kia cũng không yên tâm đối với Tô Trường An.

Dưới sự trung gian của Ma Thanh Linh, ba người cảnh giác lẫn nhau cuối cùng vẫn phải cùng đi vào trong một ngôi nhà hẻo lánh ở thành Lai Vân.

"Ma thúc thúc, thúc ra ngoài trước chút đi, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn." Vừa vào nhà Ma Thanh Linh liền phân phó.

Lời đó khiến Tô Trường An có chút kinh ngạc, thù hận giữa Nhân tộc và Man tộc đã không phải một ngày hai ngày tích tụ mà thành, dưới tình huống biết được thân phận lẫn nhau, nàng lại còn dám ở đơn độc với mình, Tô Trường An không thể không âm thầm bội phục dũng khí của thiếu nữ này.

Mà Ma Hải Da cũng rất kinh ngạc, gã vội vàng nói: "Công chúa, nhưng hắn là..."

Nhưng lời vừa mới nói được môt nửa liền thấy sắc mặt Ma Thanh Linh lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết ta là công chúa?"

Ma Hải Da nhất thời ngẹn lời, sau khi đần ra hồi lâu cuối cùng vẫn thỏa hiệp, chỉ là khoảnh khắc trước khi gã ra cửa lại căm phẫn liếc mắt nhìn Tô Trường An một cái, uy hiếp và cảnh cáo trên nét mặt hiển nhiên không nói cũng rõ.

Tô Trường An từ chối cho ý kiến đối với cái này, dọc theo đường đến đây hắn đã biết thân phận của nam tử chính là tướng lãnh Man tộc sắp sửa dẫn quân tập sát thành Lai Vân được nói đến trong tình báo lúc trước --- Ma Hải Da, Vu Hàm của hoàng tộc Man tộc, cường giả Vấn Đạo cảnh.

Có gã canh giữ ở ngoài nhà, Tô Trường An muốn dưới mí mắt gã giết người, nhìn thế nào cũng là một chuyện không có khả năng.

"Lần nữa làm quen một chút, ta gọi là Ma Thanh Linh." Đợi đến lúc Ma Hải Da đi ra khỏi nhà, Ma Thanh Linh nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trường An, tay của nàng kéo chiếc váy sa màu trắng trên người mình xuống, để lộ ra trang phục tràn đầy dã tính dưới thân --- một chiếc yếm vây ngực màu vàng nhạt không biết dùng da lông của dã thú nào làm ra, một chiếc quần cỏ ngắn lộ ra cẳng chân, mà những vị trí còn thừa lại cứ thản nhiên như vậy bày ra trước mắt Tô Trường An.

Nhưng trên mặt nàng lại không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại vẻ mặt của nàng vào lúc đó lại trở nên trang trọng và nghiêm túc.

Nàng nói tiếp: "Ta là con gái của Man Vương Ma Nam Vũ, nữ vương nhiệm kỳ tiếp theo của Man tộc."

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc