Dịch giả: Tiểu Băng
Ngoài phòng, Tô Thái và Cổ Phương Thiên, một người túm đầu rắn, một người túm chặt đuôi rắn.
"Con rắn này đã nghìn năm, dùng để cất rượu, tuyệt đối là cực phẩm!"
Tô Thái nói, tay kéo mạnh, thân thể Đằng xà bị kéo, dãn ra thêm một chút.
"Hừ! Thịt rắn ngàn năm đương nhiên đại bổ, con gái ta mang thai cháu của ngươi, phải cần dùng tới thịt rắn để bổ dưỡng, như vậy mới sinh được thằng con mập mạp.” Cổ Phương Thiên phản bác, tay không yếu thế, vận lực mà kéo, thân thể Đằng xà lại bị kéo ra thêm một phần.
Thương thay Đằng xà Yêu Quân ngàn năm tung hoành thiên hạ, bị hai lão già lôi qua kéo lại mà không có lực phản kháng, đầu còn bị Tô Thái túm chặt, không há miệng ra nói được một chữ.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng xuống nước cạn bị tôm đùa bỡn.
Hai người đang tranh giành kịch liệt, thì nghe thấy tiếng cái tát cực kì vang dội ở trong phòng.
Người đánh ra cái tát này đương nhiên đã vận sức rất mạnh, đến nỗi hai người nghe được rất rõ ràng.
Hai nam nhân nhìn nhau, ai cũng khó hiểu, nghĩ thầm đây không phải đang động phòng sao, sao lại có đánh nhau? Lập tức mặc kệ con rắn ngàn năm, hai người quăng nó ra, chạy vèo tới cửa phòng.
Đằng xà bò dậy, lầm bầm: "Ài, tiểu tử, không phải là Xà gia gia không giúp ngươi, tới lúc quan trọng này rồi mà còn không chịu giành lấy, tỉnh lại làm cái gì, không trách được Xà gia gia ngươi rồi.”
Tô Thái và Cổ Phương Thiên chạy tới cửa, còn chưa kịp đẩy ra, cửa đã bị người từ bên trong mở ra.
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân từ bên trong một trước một sau đi ra.
Cổ Tiễn Quân cúi đầu, giống như đã làm chuyện gì sai, đi theo sau lưng Tô Trường An.
Tô Trường An mặt lạnh tanh, một bên mặt hiện rõ dấu năm ngón tay, cực kì chói mắt.
Cổ Phương Thiên và Tô Thái vô cùng muốn biết cuối cùng có hi vọng nhìn thấy cháu trai họ không.
Hai người nhìn Cổ Tiễn Quân, nhưng cô luôn cúi đầu, rõ ràng không buồn nhìn tới họ, nên họ đương nhiên không dám đi hỏi cô.
Hai người quay qua Tô Trường An, nhưng Tô Trường An đã thẳng tắp mà bước, không hề nhìn họ.
Hai người khó hiểu lắm, thần sắc trên mặt Tô Trường An quá mức nghiêm túc, nên hai người cuối cùng cũng không dám hỏi.
Tô Trường An dừng chân, từ trên cao nhìn xuống Đằng xà.
"Tiểu tử, Xà gia gia chỉ muốn giúp ngươi thôi, con bé con kia rõ ràng là sắp...” Đằng xà lắc lư cái đầu, đầy vẻ khoe công.
Nhưng mà mới nói được một nửa, thì ngừng lại.
Bởi vì trong con ngươi Tô Trường An, ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên, một luồng lực hút bắn ra, Đằng xà lập tức bị hắn nắm vào trong tay.
"Tiểu tử! Ngươi muốn làm gì?" Đằng xà bị hai người Tô Thái thiếu chút nữa kéo đứt thân thể cũng chẳng chút lo lắng, vậy mà bây giờ sắc mặt đại biến. Nó nhận ra được Tô Trường An vừa sử dụng công pháp tà điển - Minh Thư Huyết Kỷ!
"Tô Trường An ta xưa nay có ân tất báo, ngươi giúp ta, chuyện này ta nhớ kỹ, ngày nào ngươi hóa rồng độ kiếp, ta nhất định dốc toàn lực tương trợ.” Tô Trường An nói, nhưng khí tức trên người không hề thay đổi.
"Khục khục, được, được.” Mạng nhỏ Đằng xà bị Tô Trường An nắm trong tay, nào dám không theo, đành phải gật đầu đồng ý.
"Nhưng mà, ngươi lường gạt người thân, bằng hữu của ta, nói cái gì...” Tô Trường An nói đến đây thì khựng lại, giọng nhỏ hẳn đi. "…cái gì mà cởi hết quần áo, dùng người áp người, dùng môi áp môi, đó là cái gì.... Ta dám thu nạp Hắc Thần lực, bởi vì ta có tám phần nắm chắc mình làm được! Ngươi ăn nói bậy bạ!"
Bị Tô Trường An chất vấn, Đằng xà đuối lý rụt cổ, vẻ oan ức: "Chả phải ngươi nói ngươi thích con bé đó à? Ta chính là biết thời biết thế, giúp ngươi mà thôi...”
"Giúp ta...?" Tô Trường An lại tức giận, chỉ chỉ cái bàn tay đỏ hồng trên mặt: "Giúp ta như vậy hả?"
Đằng xà lại rụt rụt đầu, nhỏ giọng lầu bầu: "Đó là tại ngươi không chịu tranh thủ, ai bảo tỉnh lại sớm làm gì!"
"Ngươi!" Tô Trường An nhớ lại lúc hắn mới tỉnh dậy, còn chưa kịp hiểu tình hình, đã bị ăn một cái tát vang trời, lại tức giận không thôi, nhưng nghĩ tới cái cảnh kiều diễm mình mới nhìn thấy đó, mặt hơi ửng hồng.
Hắn giơ tay lên, làm bộ định đánh xuống.
Hôm nay hắn nhất định phải cho con Đằng xà này một bài học.
Song trên bầu trời tối tăm, một làn hào quang sáng rực lóe lên.
Mọi người cả kinh, đều ngẩng đầu nhìn lên.
Ngôi sao kia cháy lên rất sáng, sáng đến kinh người.
Ngôi sao ấy như đốt cháy hết tất cả sức mạnh của mình, sau một hồi sáng rực thì tắt dần xuống, hào quang tản đi, chập chờn lúc sáng lúc tối, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tô Trường An cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, quên béng chuyện muốn giáo huấn Đằng xà.
Hắn phiền muộn nhìn xuống đất, im lặng một hồi, khẽ nói: "Ẩn Nguyên... Chết rồi.”
Đằng xà bò lên vai hắn, cũng cúi đầu, cảm thán: "Ai... Một vì sao đã lập lòe ngàn năm, hôm nay lại mất đi một cái...”
Nói xong, nó ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Tuyết vẫn còn đang rơi.
Thời gian xói mòn mọi thứ, nhưng tuyết thì không, nó vẫn cứ rơi.
Đằng xà lắc đầu, hất tuyết trên đầu, thật ra đấy chỉ là một hành động vô ích, vì tuyết vẫn tiếp tục rơi đậu trên đầu nó.
Nhưng nó vẫn cứ làm thế.
Giống như những năm gần đây, nó không chỉ một lần buông lời cảm thán.
Nó nói.
"Thế giới này, thật sự là càng ngày càng tịch mịch.”
---o0o---