THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: kimtrongnew
Biên: Đình Phong

Trên mặt đất Nhạn Quy Thu dần dần khôi phục thần trí. Lão muốn đứng lên nhưng xương cốt tứ chi lại đau đớn thấu xương.

Còn chưa kịp cảm nhận hết cơn đau đớn đó, thì trên đỉnh đầu lão kiếm quang gào thét tựa như mũi tên rời cung đã phóng tới.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của mọi người, lão thậm chí có thể từ trong tiếng hô đó mà phân biệt chuẩn xác vị trí của từng người đệ tử mà lão lấy làm kiêu ngạo. Trong thoáng chốc, lão như thấy được Ngô Khởi nhảy khỏi tường thành nhanh chóng nhào về bên này.

Nhưng bây giờ tất cả việc này có tác dụng gì đâu.

Lục Ly Trần sử ra kiếm quang sao mà nhanh vùn vụt, với tốc độ này thì Ngô Khởi chỉ là kiếm khách Vấn Đạo cảnh làm cho có thể vượt qua đây; huống chi cho dù y thật sự đến trước thanh kiếm kia chắn trước người của mình, với tu vi đó của y thì chỉ là gộp thêm một cái mạng, chứ không thể cải biến bất cứ chuyện gì được.

Có lẽ, hôm nay chính là điểm cuối của sinh mạng ta rồi!

Suy nghĩ như vậy hiển hiện trong đầu Nhạn Quy Thu.

Lão sống đã hơn một trăm năm, cả đời này không thể nói như sóng triều bao la hùng vĩ*, cũng không được xưng là vô địch khắp thiên hạ.

(*)波澜壮阔: Ba lan tráng khoát (Hán-Việt) là một thành ngữ Hán, dùng để hình dung thanh thế hùng tráng hoặc quy mô rộng lớn bao la của mặt nước. Từ gần nghĩa: khí thế bàng bạc, mãnh liệt mênh mông.

Nhưng chung quy không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, cũng không hề thẹn với lương tâm.

Lão nhớ mang máng tình cảnh năm đó mà sư tôn truyền kiếm đạo cho mình, khi đó lão cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, còn hiện tại tóc lão đã trắng xoá. Lão cũng nhớ kỹ, trên đỉnh Thục Sơn nguy nga ở đằng kia, sư tôn của mình tọa hóa ở trong Kiếm Trủng, hồn khúc được tấu vang, kiếm khách hồn về Tinh Hải, thần kiếm vùi nơi Kiếm Trủng. Đó quả thật là một thanh kiếm tốt, ít nhất tại trong lòng Nhạn Quy Thu thì trên đời này không có bảo kiếm nào có thể sánh với nó.

Bởi vậy, cho dù có thể lấy ra thanh kiếm Phù Đồ Tam Thiên, nhưng lão vẫn một mực dùng thanh kiếm Nhạn Nam Độ ở bên cạnh lão cũng là kiếm mà sư tôn lão lưu lại.

Người trước khi chết luôn thích tưởng nhớ một ít sự tình không quan trọng, Nhạn Quy Thu cũng như thế.

Nói cho cùng, Tinh Vẫn cũng là người.

Thậm chí bởi sống lâu hơn so với người bình thường, cho nên đến lúc này, thứ mà lão hồi tưởng cũng nhiều thêm đôi chút vậy.

Nhưng kiếm quang của Lục Ly Trần dĩ nhiên đã đến trước người của lão.

Lão rốt cục vẫn phải chết.

Lão cực kỳ thản nhiên tiếp nhận tử vong sắp đến.

Dù sao thân là kiếm khách, chết dưới kiếm cũng không uổng.

Hy vọng hồn khúc tiễn đưa anh linh sẽ đủ tuyệt vời. Dù sao đó là âm thanh cuối cùng ta được nghe khi còn sống.

Nghĩ vậy, lão chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe miệng hiện nét cười vui vẻ nhè nhẹ.

Nhưng trên đời có mấy chuyện được như người ta mong muốn đâu.

Hồn khúc mà lòng lão rất mong đợi cuối cùng không có tấu vang.

Vang vọng bên tai lão chính là một hồi kiếm minh thanh tịnh.

Đúng vậy, là tiếng kiếm minh.

Thân là kiếm khách, một vị kiếm khách Thục Sơn, cả đời Nhạn Quy Thu đặt hết cả vào kiếm đạo.

Lý giải về kiếm của lão tựa như hiểu rõ chính bản thân.

Lúc lão mãnh liệt mở hai con ngươi ra, lọt vào trong tầm mắt không phải là kiếm quang lang lệ của Lục Ly Trần mà là hai thân ảnh.

Một già một trẻ.

Chuẩn xác là nói là một người đàn ông cầm trong tay trường kiếm cùng với một thiếu nữ lưng đeo trường đao.

Bọn họ giống như là từ hư không xuất hiện, ngay giữa vị trí của lão và Lục Ly Trần.

Thanh trường kiếm trong tay người đàn ông rung động, lập tức liền đánh tan sát ý của kiếm quang sáng rực. Sóng khí bị kích khởi bởi kiếm quang thổi quần áo người đàn ông và thiếu nữ phần phật. Hai người đứng sừng sững bất động, thân ảnh ấy thật giống như Thần chích.

Sau phút thất thần ngắn ngủi, trong con ngươi Nhạn Quy Thu hiện lên vẻ khiếp sợ.

Vừa mới giao thủ với Lục Ly Trần xong, vì vậy lão biết rõ thực lực của y mạnh như thế nào.

Y là Thái Thượng!

Đó là cảnh giới trên Tinh Vẫn, đó là phàm nhân, không, đó là cảnh giới mà Tinh Vẫn cũng phải ngước nhìn, cho dù lão tế ra mười một thanh thần kiếm trong Kiếm Trủng cũng không thể chống cự. Nhưng người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này lại cực kỳ hời hợt tiếp được.

Hắn, đến tột cùng là người nào?

Câu hỏi như vậy cứ treo lơ lửng trong đầu lão.

"Này, ta nói này lão đầu tử, đã nhìn đủ chưa!? Nếu nhìn đủ rồi thì nhanh trốn đi!" Nhưng bỗng vào lúc này, tiểu cô nương bên người nam tử chợt quay đầu, nhìn về phía Nhạn Quy Thu rồi nói.

Giọng nói của nàng cực kỳ thanh thúy, thậm chí còn mang theo một chút ngây thơ được ẩn dấu.

Nhưng lời nói ra lại mang ý bất kính.

Phải biết rằng, nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, cho dù là Ngọc Hành Thánh Nhân cũng không dám nói như vậy với Nhạn Quy Thu lão. Nhưng ngôn từ của cô bé này thì lại không có chút kính trọng nào với lão.

Nhưng hiện giờ Nhạn Quy Thu căn bản không bận tâm chuyện này, lão vẫn còn trong cơn khiếp sợ vì sự xuất hiện bất chợt của hai người.

Lão sững sờ nhìn xem người đàn ông kia, dường như đều muốn xuyên thấu qua bóng lưng để biết được thân phận của hắn.

Nhưng người đàn ông kia chỉ ngửa đầu nhìn lên Lục Ly Trần đang ở trên không trung, không có ý quay đầu lại.

Lúc này, lại thêm một thân ảnh hạ xuống. Ngô Khởi nhìn thấy Nhạn Quy Thu gặp nạn mà lo lắng muôn phần rốt cuộc chạy tới trước người sư tôn mình.

"Mau dẫn lão đi!" Tiểu cô nương thúc giục bảo, con mắt lưu lại trên người Ngô Khởi một hồi lâu, dường như cô bé cực kỳ hiếu kỳ với y vậy.

Ngô Khởi tự nhiên cũng rất muốn biết thân phận của hai người, nhưng y thấy rõ ràng, đúng là nhờ hai người bỗng nhiên xuất hiện mới cứu được tính mạng sư tôn, cho nên y không rảnh bận tâm ánh mắt hiếu kỳ cổ quái của cô bé kia. Y nhẹ gật đầu với hai người coi như là chào hỏi qua, sau đó liền nâng sư tôn dậy, vận chuyển linh lực, rồi bay về hướng quận Gia Hán. Y hiểu rõ, sư tôn còn như thế thì với tu vi của mình lưu lại ngoài việc bồi thêm một cái mạng thì không có một chút ích lợi nào.

Đợi cho Ngô Khởi mang theo Nhạn Quy Thu rời đi, lúc này thiếu nữ mới nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, có chút tò mò hỏi: "tên đó là đệ đệ của người?"

Lông mày người đàn ông hơi hạ xuống, nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đặt trọng tâm vào thân ảnh màu đen ở phía chân trời.

Ánh mắt của hắn rất phức tạp.

Hình như có phẫn nộ, có cảm khái, cũng có cả thương cảm.

Môi của hắn hơi hơi mở ra, yết hầu như có chút phát khô, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đến cuối cùng, kẻ mở miệng trước là thân ảnh màu đen đang ở trên không.

Y cũng như người đàn ông kia, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt hai người giao thoa, ái hận dây dưa.

"Không thể tưởng tượng được, ngươi cũng tới."

Lục Ly Trần nói ra một câu như vậy. Trong thanh âm phát ra có thêm một phần run rẩy ít thấy, không hề lạnh băng như trước đó.

Người đàn ông kia nghe vậy lại gật đầu một cái, rốt cuộc há miệng ra, chậm rãi nói: "khoản nợ ngươi thiếu, cuối cùng cần có người đến thay người khác đòi lại."

"Nói như vậy là ngươi muốn giết ta?" Lục Ly Trần bỗng nhiên nở nụ cười.

"Tất nhiên." Câu trả lời của người đàn ông cực kỳ kiên quyết, cũng rất nhanh chóng.

Tựa như câu trả lời này đã tinh tế chuẩn bị từ lâu, bất luận là âm điệu hay là giọng điệu, đều thể hiện nội tâm kiên quyết chắc chắn vô cùng.

Mà trên thực tế hắn xác thực đã chuẩn bị từ lâu.

Lâu đến mức liền chính hắn cũng quên đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi.

Thậm chí hắn đã không nhớ ra những năm này bản thân mình đến tột cùng làm thế nào mà vượt qua được, chỉ nhớ kỹ làm thế nào để giết chết vị Hán vương trước mặt này!

Đương nhiên, y cũng chính là đệ đệ của hắn.

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc