THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch: Tiểu Băng

Đó là một thế giới trắng xóa.

Đầy trời mưa tuyết bay bay, mặt đất phủ đầy tuyết đọng.

Đây là tuyết, tuyết vùng Bắc Địa.

Là vương của Bắc Địa, Cổ Tiễn Quân chỉ liếc mắt một cái là nhận ra nơi đây là Bắc Địa.

Cô đã đi tới mộng cảnh của Tô Trường An, đây chẳng phải là quá trình vui vẻ gì.

Đầu óc cô ù đi, choáng váng, tầm mắt tối sầm chìm vào mơ hồ, hình như rất lâu sau, cô mới dần tỉnh táo trở lại, và thấy mình đã đi tới nơi này.

Cổ Tiễn Quân lắc lắc đầu để cho tỉnh táo. Cô nhìn quanh, muốn đánh thức Tô Trường An, đương nhiên phải tìm cho ra được bản thể của hắn.

Cô nhìn thấy xa xa, ở trong gió tuyết có khói bếp.

Có người?

Đây là mộng cảnh, cô biết rất rõ, mộng cảnh không phải là thế giới thật, có người hẳn là có thể tìm được Tô Trường An.

Cổ Tiễn Quân định vận linh lực bay về phía đó, nhưng cô nhận ra trong người cô không hề còn chút linh lực nào.

Không có linh lực cũng không sao! Chết cô còn không sợ, huống gì việc nhỏ này!

Cô bước chân đạp lên lớp tuyết mà đi.

...

Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết.

Nhìn thấy khói bếp đó, nhưng đi mãi mà vẫn chưa tới nơi.

Cổ Tiễn Quân đã đi suốt mấy canh giờ, vì không còn linh lực, cô bước đi rất chậm cũng rất khó khăn, càng ngày càng thấy lạnh và đói khát, khiến mặt cô trở nên tái nhợt.

Cái mộng cảnh này thực là cổ quái, theo lý không thể thấy đói khát hay rét lạnh mới đúng chứ?

Cổ Tiễn Quân nghiến răng, tiếp tục đi.

...

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, gió lại còn thổi ngược hướng với cô.

Khiến Cổ Tiễn Quân càng thêm vất vả.

Môi cô nứt ra vì lạnh. Cô không biết mình đã đi bao lâu, cái thế giới này ngày đêm hình như không có phân định, chỉ có sự lộn xộn và tuyết trắng.

Trong lòng Cổ Tiễn Quân chỉ có một suy nghĩ duy nhất chống đỡ cho cô.

Cô phải tìm được hắn, cô muốn dẫn hắn về nhà.

Có lẽ là cảm ứng được sự quyết ý của cô, hay vì nguyên nhân gì đó.

Ngay khi Cổ Tiễn Quân sắp không chịu đựng nổi nữa thì cảnh tượng thay đổi, tuyết bay đầy trời dần nhỏ xuống.

Cô nhìn thấy một cái trấn nhỏ.

Từ rất xa, Cổ Tiễn Quân đã trông thấy người đi qua lại, đông đúc náo nhiệt, hoàn toàn trái ngược với cái thế giới đầy băng tuyết bên ngoài.

Trên cửa trấn nhỏ có một tấm bảng, viết hai chữ to —— Trường Môn.

Trường Môn Trấn!

Cổ Tiễn Quân sững người.

Quả là hợp lý. Dù sao đây cũng là mộng cảnh của Tô Trường An, Trường Môn lại là quê hương của hắn, trong mộng xuất hiện Trường Môn Trấn cũng là chuyện hợp tình hợp lí.

Rất có thể Tô Trường An cũng đang ở trong trấn.

Cổ Tiễn Quân đi vào trấn.

Trường Môn chỉ là một trấn nhỏ của vùng biên giới, cư dân của trấn không đông, nhưng trong mộng của Tô Trường An nơi này đã hoàn toàn thay đổi, vô cùng đông đúc náo nhiệt.

Hai bên đường người bán hàng, quán xá chen chúc nhau, khách khứa đông nghẹt, người đi trên đường cũng rất đông, phồn hoa không thua kém gì thành Trường An bao nhiêu.

Cổ Tiễn Quân khẽ cười, phu quân quả thực là một người thích náo nhiệt.

Cô dựa theo trí nhớ, đi về hướng có nhà của Tô Trường An.

Trường Môn không lớn, chỉ chốc lát sau cô đã nhìn thấy tiểu viện nhà hắn.

Tô Trường An hẳn là ở đây. Cổ Tiễn Quân tăng tốc, tới nơi đẩy cửa ra lại chỉ nhìn thấy một mình Tô Thái đang ngồi trên ghế ngoài sân, không nhúc nhích.

Cổ Tiễn Quân sững ra.

"Cha...” Cô khẽ kêu. Cô và Tô Trường An đã kết hôn, đương nhiên gọi Tô Thái là cha cũng không sai.

Nhưng Tô Thái cứ ngồi im sững như không hề nghe thấy.

Cổ Tiễn Quân nhướng mày.

"Cha.” Cô gọi lần nữa, giọng to thêm một chút.

Tô Thái vẫn ngồi im như tượng gỗ.

Cổ Tiễn Quân bỏ qua Tô Thái, đi tới phòng.

Cửa phòng không khóa nhưng Tô Trường An cũng không có trong nhà.

"Không có ở Trường Môn?" Đây là mộng cảnh của Tô Trường An, nếu hắn không có ở đây, vậy Trường Môn Trấn này tồn tại là không có ý nghĩa.

Cô đi ra, tới hỏi Tô Thái: "Cha, người biết Trường An đang ở đâu không? Con phải tìm huynh ấy, con muốn dẫn huynh ấy về.”

Có lẽ sự chân thành trong lời nói của cô đả động Tô Thái, hay vì một nguyên nhân nào đó, Tô Thái cứng đờ quay qua, mắt vẫn dại ra nhưng môi đã hé mở.

"Thỏ... Con trai... chết... ở... học... viện...” Từng chữ một được rặn ra.

Cổ Tiễn Quân vui mừng.

"Cảm ơn cha!" Cô gật đầu chào, vội vàng chạy về hướng học viện.

Tại sao phu quân lại ở học viện? Huynh ấy đã sớm quá tuổi đi học, rốt cuộc trong giấc mộng này, huynh ấy đang đóng vai gì?

Qua trường hợp Tô Thái, lần này Cổ Tiễn Quân để ý quan sát người trên đường, cô phát hiện người đi lại nhìn rất đông đúc, náo nhiệt nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra những người đi đường này đi lại theo một quy luật nhất định, kể cả những khách uống rượu trong quán rượu cũng vậy, nhìn kĩ sẽ thấy nói năng ăn uống của họ đều thực chất chỉ là một hành động lặp đi lặp lại.

Cũng phải, người trong thế giới này đều do Tô Trường An tự chế tạo ra, không phải là hoàn chỉnh, người nơi này không có ý thức của mình.

Đột nhiên, trong đám người đi trên đường đột ngột xuất hiện thêm rất nhiều người, họ là đột nhiên từ trong hư không hiện ra, đi tới đi lui trên đường nhìn như không hề có mục đích, nhưng trên thực tế lại là cản trở bước chân của Cổ Tiễn Quân.

Cổ Tiễn Quân bị bất ngờ, suýt nữa thì bị chen lấn ngã nhào.

Cổ Tiễn Quân không hiểu vì sao, nhưng cô kiên quyết nghiến răng tiếp tục tiến bước.

Chỉ một quãng đường ngắn ngủi, nhưng cô vô cùng vất vả, mất cả một canh giờ mới xuyên qua được. Sau khi xuyên qua biển người, cô quay đầu lại, biển người sau lưng đã trở nên thưa hẳn đi.

Có người ra tay cản trở cô.

Đây là giấc mơ của Tô Trường An, chỉ có hắn mới làm được chuyện đó.

Sao huynh ấy phải làm như vậy?

Chẳng lẽ đúng như Tần Bạch Y nói, Tô Trường An không muốn mình tỉnh lại? Nên mới ngăn cản cô đi tìm hắn? Nhưng nếu vậy, chỉ cần làm một trận mưa tuyết ngoài Trường Môn là đủ sức giữ chân cô rồi, cần gì phải để cô nhìn thấy Trường Môn Trấn?

Cổ Tiễn Quân nghĩ mãi không ra, chỉ tìm được Tô Trường An may ra mới có đáp án.

Cô kiên định đi tới Trường Môn học viện, Tô Trường An chính là ở nơi này mà lớn lên.

Tựa hồ cảm thấy Cổ Tiễn Quân đến, cánh cửa học viện mở ra, bên trong chiếu ra ánh sáng trắng chói mắt.

Cổ Tiễn Quân kiên quyết đi tới.

Thân thể cô chìm vào trong bạch quang.

Bình luận

Truyện đang đọc