Dịch giả: Đình Phong
Người đến tự nhiên là Đình Úy Đại Ngụy Chương Tử Vụ.
Sắc mặt lạnh buốt của Cổ Tiễn Quân càng khó coi hơn.
Mặc kệ Mã An Yến làm việc lý lẽ chính nghĩa như thế nào nhưng chung quy chuyện này không liên quan chức quyền bên trong. Trên nghĩa có thể thông nhưng về lý thì không được.
Cho nên vừa rồi nàng mới có sức mạnh tàn sát những học sinh tiến vào Thiên Lam Viện trước mặt bọn họ chính vì thắng đúng một nhóm người nhìn khí thế như to lớn lại hiên ngang lẫm liệt nhưng kỳ thực danh bất chính, ngôn bất thuận, lại càng không dám đắc tội đại biểu sau lưng nàng.
Nhưng Chương Tử Vụ thì khác, gã làm việc bất kể là theo gợi ý của người nào hoặc ham muốn cá nhân của ai nhưng bên ngoài sáng, gã đại biểu cho ý chí của triều đình.
Đối nghịch với gã chính là đối nghịch với triều đình. Ở điểm này thì về tình lý đều không nói nổi.
Mặc dù Cổ Tiễn Quân tin rằng nếu mình thật sự ra tay ngăn trở thì Chương Tử Vụ nhất định không dám giết nàng. Nhưng cũng sẽ không như Âm Sơn Trọc hay Mã An Yến có nhiều băn khoăn, lưu tay nhiều chỗ. Đến lúc đánh nhau một trận với tu vi của nàng tất nhiên không phải đối thủ của Chương Tử Vụ, tránh không được thất thủ bị bắt, thậm chí còn dùng luôn thẻ đánh bạc này để áp chế người nàng ở Bắc địa.
Nhưng hiện tại tu vi của Tô Trường An đang đến thời khắc mấu chốt, nàng làm sao có thể dừng tay nhìn bọn bất lương này mang hắn đi.
Ý niệm tới đây. Chân mày Cổ Tiễn Quân nhăn lại, trấn định giọng mình lạnh lùng nói ra:
- Thân phận Tư Mã Hủ là gì? Không có bệ hạ tự thân hạ lệnh các ngươi thật muốn bắt Viện Trưởng Thiên Lam Viện ta?
Lời như vậy thật không sai, địa vị Thiên Lam Viện từ trước đến nay đặc thù, viện trưởng càng là cao xa hơn vương công nhưng thấp hơn hoàng đế. Qua việc an táng Ngọc Hành được cử hành theo lễ của đế vương là có thể thấy được. Loại lễ ngộ này không phải chỉ Đại Ngụy triều mới có hay chuyên hưởng của Ngọc Hành. Từ khi tiền triều bắt đầu, Thiên Lam Viện đã là phong quang vô hạn.
Vì thế với danh nghĩa Thừa Tướng muốn bắt một vị Viện Trưởng Thiên Lam Viện có địa vị còn cao hơn vương gia vài phần thì đúng là một việc nói không thông.
Nhưng đương nhiên Chương Tử Vụ đối với một phen thoái thác của Cổ Tiễn Quân đã sớm có chuẩn bị, râu cá trê khóe miệng rung rung sau đó hời hợt nói:
- Chương mổ chỉ là một Đình Úy phụng mệnh làm việc. Việc bắt Tô viện trưởng đến tột cùng có được bệ hạ đáp ứng hay không, ta nghĩ Tư Mã Thừa Tướng sẽ có kiến giải với bệ hạ, không phiền đến Cổ tiểu Hầu gia phí tâm.
Dứt lời gã đảo con mắt một vòng, khóe miệng nhếch lên nhìn Âm Sơn Trọc và Mã An Yến đứng một bên nói:
- Hai vị trưởng lão rất rõ đại nghĩa cùng thánh thượng phân ưu, chư vị học sinh tuy nhỏ tuổi nhưng đều tràn đầy nhiệt huyết, không biết xấu hổ cùng gian tà làm loạn thật Chương mỗ kính nể, không bằng cùng ta đi bắt yêu nghiệt kia.
Lời vừa nói ra thì sắc mặt hai người Âm Sơn Trọc đều vui vẻ, mặc dù biết Chương Tử Vụ này lợi dụng bọn họ nhưng lại hợp tâm ý hai người, cho bọn họ danh phận. Như vậy việc này là danh chính ngôn thuận. Cho nên hai người liếc nhau sau đó Âm Sơn Trọc quát những học sinh còn sợ đầu sợ đuôi đứng ngoài cửa viện:
- Còn ngẩn người làm gì, mau xông vào giúp Chương Đình Úy bắt yêu nghiệt kia lại!
Những học sinh vốn bị thủ đoạn hung hãn của Cổ Tiễn Quân dọa bể mật, nhưng lúc Chương Tử Vụ xuất hiện lại thổi lên tham niệm trong lòng bọn họ, mọi người nhìn nhau một cái thầm nghĩ Cổ Tiễn Quân lần này không dám gây chiến trước mặt mệnh quan triều đình nên cẩn thận từng li từng tí tràn vào.
Sắc mặt Cổ Tiễn Quân càng rối loạn. Nhưng sau mấy hơi do đự nàng liền có quyết đoán.
Chỉ thấy nàng đột nhiên phóng về trước một bước, khí thế quanh thân đại thịnh, linh lực lạnh như tuyết Bắc địa trào ra, trường kiếm rung động khởi động kiếm ý.
- Người đi vào cánh cửa này, chết!
Nàng vừa dứt lời thì một đóa Liên Hoa Trán nở ra bay thẳng về phía những học sinh kia.
Những học sinh kia tất nhiên sợ hãi nên muốn thối lui.
Đã thấy lông mày Chương Tử Vụ nhíu lại, tất nhiên là nổi giận thật sự. Gã hét lớn một tiếng:
- Cổ Tiểu Hầu gia bị gian tề mê hoặc, cùng ta bắt giữ!
Những hộ vệ giáp đen gã mang theo ứng tiếng, bọn họ tu vi cực cao đều là hảo thủ Phồn Thần Cảnh, hơn nữa cũng không bận tâm thân phận của Cổ Tiễn Quân, dồn dập tung ra sát chiêu bao phủ thân người nàng.
Cổ Tiễn Quân giật mình liền biết đây không giống như đe dọa lúc trước của Âm Sơn Trọc. Vì vậy không thể không thu hồi trường kiếm về tay ngăn cản tiến công của những hộ vệ kia.
Công kích của những hộ vệ này mặc dù lăng liệt nhưng dù sao tu vi thấp hơn Cổ Tiễn Quân một bậc, huống chi nàng lại là thiên tài yêu nghiệt của cả Đại Ngụy, chiến lực đương nhiên vượt xa tu sĩ Thái Nhất cảnh bình thường vì thế sau một kích đối mặt bức lui hơn mười vị hộ vệ Phồn Thần cảnh. Nhưng nàng cũng chưa dừng lại, chỉ thấy ánh sáng trong mắt lạnh lên, ánh sáng trên thân kiếm lưu động sáng chói đột nhiên nàng xoay người chém ra một kiếm dồn dập bức lui hơn mười vị học sinh phía trước, thậm chí có hai ba người không kịp né tránh đã thành vong hồn dưới kiếm.
Chương Tử Vụ thấy cảnh này thì khóe miệng râu cá trê càng rung rung mãnh liệt.
- Hai vị trưởng lão còn không cùng ta bắt người này!
Hai người nghe vậy biết rõ Chương Tử Vụ muốn bọn họ cùng gánh chịu lửa giận của lão thái gia Cổ gia. Mặc dù trong lòng không muốn nhưng muốn chia một bát canh trong trận đấu ở Thiên Lam Viện này thì không thể tránh phải trả một cái giá lớn.
Vì vậy trong lòng hai người liền có quyết đoán. Sau đó thân thể ba người hóa thành luồng sáng xông tới Cổ Tiễn Quân.
Ba người này đều là cao thủ Hồn Thủ Cảnh, đừng nói cả ba đồng thời ra tay chính là một người thì Cổ Tiễn Quân cũng không thể ngăn cản. Lần này cùng ra tay đơn giản vì ba phương thế lực có thể chống cự trả thù của Bắc địa.
Tất nhiên Cổ Tiễn Quân vô lực phản kháng, một phen cực kỳ chật vật tránh phải né trái liền bị Âm Sơn Trọc nhìn ra sơ hở tập kích một trảo, người nàng nhanh lùi lại sau đó phun ra một ngụm máu, khí tức vừa rồi còn bành trướng cũng hạ thấp xuống, hiển nhiên là thụ thương rất nặng. Mà cũng không ai chú ý tới một ngụm máu tươi trên mặt đất kia ẩn chứa một tia màu vàng như có như không.
- Đắc tội!
Con ngươi Âm Sơn Trọc trầm xuống nói ra, một trảo này của lão dùng sức cực kỳ chuẩn, tuy Cổ Tiễn Quân bị thương nặng nhưng không tổn hại tính màng, càng vì một phen ác khí của lão vừa rồi.
Cổ Tiễn Quân chống kiếm xuống đất muốn đứng người lên nhưng hình như nội thương rất nặng nên lại phun ra một ngụm máu tươi nhuộm hồng cả vạt áo tuyết trắng, dù thế nào cũng không thể đứng lên chỉ có thể phẫn hận nhìn bọn họ.
- Cổ Hầu gia tu dưỡng thật tốt, bây giờ chúng ta phải đi bắt tên yêu nghiệt kia rồi.
Chương Tử Vụ híp mắt vừa cười vừa nói sau đó vung tay cho mọi người phóng tới Thiên Lam Viện.
Trong lòng Cổ Tiễn Quân nôn nóng nhưng không cách nào vận khởi linh lực đi ngăn trở bọn họ.
Nhưng lúc này một bóng người nhỏ nhắn ngăn trước mọi người.
Nàng có một khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng thân thể lại gầy yếu, tu vi bất quá Cửu Tinh, trước đám người xông tới như nước lũ thì nàng chẳng khác nào nụ hoa tiện tay có thể bẻ gãy.
Trên trán của nàng có chút mồ hôi, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi, thậm chí thân thể hình như có chút run rẩy.
Nhưng cho dù là như vậy nàng vẫn kiên định cản trước dòng người.
Nàng dang hai tay ra như hoa tường vi chờ héo tàn lại như nữ thần muốn ôm lấy toàn bộ thế giới.
- Các ngươi... không thể đi vào! - Nàng nói như vậy.
Giọng nói từ nhỏ bé đến ngân vang, ánh mắt từ nhát gan đến kiên định.
Nàng chưa bao giờ giúp được hắn cái gì, nàng không có thiên phú tu vi kinh thế hãi tục như Cổ Tiễn Quân, cũng không có thân phận hiển hách như Hạ Hầu Túc Ngọc.
Nhưng nàng vẫn nhớ trong đêm hôm đó, trước đám đàn ông xem nàng như đồ vật mua vui thì nam hài kia vì nàng che chở tất cả mưa gió sau đó mang nàng về học viện này. Để cho nàng trải qua cuộc sống tự do cùng an nhàn chưa bao giờ có.
Nàng thích Thiên Lam như vậy, cũng thích hắn như vậy.
Cho nên dù đáy lòng nàng có vô số khiếp đảm cùng sợ hãi nhưng nàng vẫn lựa chọn đứng dậy, dù có thể chỉ ngăn được chốc lát nhưng biết đâu có thể tranh thủ được thời gian mấu chốt cho nam hài kia, như vậy cũng đáng.
Điều này làm Chương Tử Vụ ngẩn người, cả Âm Sơn Trọc và Mã An Yến cũng ngẩn người. Bọn học sinh và hộ vệ cũng ngẩn người.
Thậm chí bọn họ dùng thời gian mấy hơi thở suy nghĩ xem rốt cuộc cô bé trước mắt này có địa vị gì.
Nhưng sau đó là những tiếng cười ngang ngược vang lên.
- Bất quá chỉ là một con kỷ nữ hạ lưu cũng dám cản đường chúng ta.
Vì thế một đường ánh sáng lóe lên, một tên hộ vị ra tay trước muốn một đao có thể lấy mạng nữ hài này. Mặc dù nữ hài này lớn lên cực kỳ xinh đẹp nhưng cùng tài phú cực lớn của Thiên Lam Viện thì cũng thường thôi.
Kết quả cũng không có gì ngoài dự đoán, dưới ánh đao kia thì trên người nữ hài xuất hiện một đóa hoa máu, thân thể liền lui về sau mấy trượng, sắc mặt trắng nhợt sau đó ngã xuống không rõ sinh tử.
- Như Nguyệt!
Cổ Tiễn Quân thấy vậy thì nội tâm khẩn trương nhưng lực đã có thua, không biện pháp nào tới giúp Như Nguyệt được.
- Đi!
Chương Tử Vụ nhìn vị hộ vệ kia tán thưởng một cái sau đó lạnh mắt nói ra lần nữa.
Lần này sẽ không còn trở ngại gì nữa chứ, trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng vừa đi được vài bước thì sắc mặt mọi người lại biến đổi, đã thấy một bóng người xuất hiện cách đó đó không xa.
Đó là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, sợi tóc tán loạn, hình dạng lôi thôi trong tay cầm một thanh đại kiếm, tay kia nhấc hồ lô, tuy trời rét đậm nhưng lại mặc một bộ áo dài xám lớn phanh ngực. Giờ phút này đang nâng hồ lô trong tay tới miệng uống chút gì đó, thất tha thất thiểu đi tới trước mọi người.
Chương Tử Vụ sững sờ, khoát tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn nam tử đang đi tới kia.
"Ngã thị thanh đô sơn thủy lang, thiên giáo phân phó dữ sơ cuồng."
"Tằng phê cấp vũ chi phong khoán, luy thượng lưu vân tá nguyệt chương."
Nam tử dường như không thấy mọi người nên rất tùy ý đi tới, dù cho cách xa mấy trượng nhưng mọi người đều có thể ngửi được mùi rượu trên người y.
Trong miệng y lại không ngừng xướng lấy một đoạn ngắn từ Chá Cô Thiên.
"Thi vạn quyển, tửu thiên thương. Kỷ tằng trứ nhãn khán hầu vương?"
---o0o---