THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: alreii

Nơi bầu trời xa xôi vô tận có một tòa Thiên Môn.

Đó là chỗ giao nhau giữa nhân gian và thiên giới.

Là cửa vào cũng là cửa ra.

Là bình phong giam cầm, cũng là pháo đài phòng ngự.

Mà bên ngoài Thiên Môn đó có một tòa cung điện trôi lơ lửng trên mây trắng.

Tòa cung điện kia nguy nga tráng lệ, xanh vàng rực rỡ.

Có tiên hạc thần điểu vờn quanh, cũng có Phạm âm Thần xướng* quanh quẩn.

*Phạm Âm Thần Xướng: âm thanh của Phật

Đó là tiên cảnh, là nơi ở của Thần, cũng là tẩm cung của Thiên Nhân.

Lúc này, trong một đại điện nào đó của tòa cung điện, chín thân ảnh đang ngồi xếp bằng thành hình tròn.

Trung tâm nơi được bọn họ vây quanh là một luân bàn vàng kim cực lớn, luân bàn vàng kim kia mơ hồ để lộ ra kim quang chân thật, phía trên lại phản chiếu ra từng hình ảnh một, mà những hình ảnh này lại là chuyện đang xảy ra bên ngoài quận Gia Hán dưới hạ giới.

Lúc này trên hình ảnh kia chiếu ra một thiếu niên đang tắm trong ánh sáng vàng kim, hai cánh tay của hắn giang ra, kim quang chiếu xuống, chín thân ảnh giống hệt chín thân ảnh đang ngồi xếp bằng ở nơi này lại bị đốt cháy chết toàn bộ ở trong kim quang kia.

Mà lúc này, chín thân ảnh ngồi xếp bằng như bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi, thân thể tê liệt ngồi trên sàn. Sau một hồi lâu thì chín người này như mới phục hồi lại tinh thần từ trong cảnh ngộ đó, bọn họ liếc nhìn nhau, trên mặt là sợ hãi không che giấu được.

Một lão giả tóc bạc trắng lau đi vết máu trên khóe miệng mình, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía mọi người ở đây, hỏi: "tiểu tử này rốt cuộc là ai, tại sao lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy."

Mọi người rối rít lắc đầu, tồn tại mạnh mẽ như vậy bọn họ chưa bao giờ được nghe nhắc đến, lại không nói vừa nãy bị hắn chém giết chỉ là hóa thân của mấy người bọn họ, nhưng lấy sức mạnh của thiếu niên kia, cho dù là chân thân của mấy người họ tự mình hạ xuống hay thậm chí là vận dụng lực lượng của Thiên Đạo, bàn đến thắng bại vẫn không thể biết trước được.

Chỉ có Đạm Thai Bác kia nhíu mày, sau khi hơi suy tư thì trầm giọng nói: "sợ rằng đạo mà tiểu tử kia tu hành là Tiên Đạo!"

"Tiên Đạo?" Mọi người sửng sốt, dường như đều từng nghe nói về hai chữ này, nhưng lại tựa như quá xa xưa đến nỗi trong thời gian ngắn bọn họ khó mà nhớ ra nổi.

Đột nhiên hai mắt của một cô gái trong chín người kia chợt lóe, nói: "là đạo mà Tần Bạch Y kia nói?".

"Tần Bạch Y? Người mà Trường Nhạc Thiên Nhân nói là Thiên Cơ Tinh Vẫn Tần Bạch Y đó sao?" Mọi người sửng sốt, nhanh chóng tìm tòi ra cái tên này từ trong ký ức mấy ngàn năm.

"Đúng vậy!" Thiên Nhân được gọi là Trường Nhạc nhíu mày gật đầu.

"Ta nhớ năm đó chúng ta tiến vào Thiên Cung, Tần Bạch Y này tu vi rất được, vị trí Cửu Đại Thiên Nhân của Thiên Cung vốn có một chỗ của y, nhưng y lại từ bỏ vị trí Thiên Nhân này, nói Thiên Đạo không thuộc đạo của mình, đạo y hướng về là Tiên Đạo!" Một nam tử bộ dáng tuấn tú trong chín người tiếp lời nói, "sợ rằng đạo thiếu niên kia tu hành chính là Tiên Đạo, hơn nữa sự tình trong đó có lẽ không thoát khỏi liên quan với Tần Bạch Y!"

"Nhưng Tần Bạch Y không có Thiên Nhân chi vị, tuổi thọ có kéo dài thế nào cũng không quá mấy trăm năm, bây giờ sao lại còn sống?" Trường Nhạc không hiểu hỏi.

"Đúng là y đã chết rồi, nhưng anh linh của y lại chưa tán đi, chư vị có nhớ chuyện anh linh chạy trốn khỏi Tinh Hải mấy chục năm trước chứ?" Đạm Thai Bác chợt nói.

Mọi người đều sững sờ, chuyện này bọn họ lại có chút ký ức, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ từng hạ lệnh bảo Bạch Hà Viễn đuổi giết những anh linh bỏ trốn, mà sau đó Bạch Hà Viễn hồi âm lại cho bọn đã bảo những anh linh kia đã bị gã chém giết toàn bộ, hồn phi phách tán.

Giờ đây nghĩ lại, sợ là Bạch Hà Viễn đã cản trở từ bên trong, nhận chỗ tốt gì đó của Tần Bạch Y!

Mọi người đều là đại năng thống ngự thế giới này mấy ngàn năm, tất nhiên không phải người ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu rõ điểm mấu chốt trong này, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Bọn họ đã hưởng thụ an nhàn quá lâu, hoàn toàn không ngờ tới Bạch Hà Viễn dám giở thủ đoạn sau lưng bọn họ, bằng không với năng lực của bọn họ, chỉ cần thoáng dò xét thì làm sao có cá lọt lưới chứ?

Nhưng ngay vào lúc mọi người cắn răng thầm mắng Bạch Hà Viễn ăn cây táo rào cây sung, một luồng khí tức âm lãnh đột nhiên từ trong luân bàn trước mặt bọn họ truyền ra.

Sắc mặt mọi người lại biến đổi, luân bàn này chính là dụng cụ hóa thân từ năng lực của Thiên Đạo, cần chín người bọn họ liên thủ mới có thể thôi động, lúc này đột nhiên tự mình vận chuyển, là chuyện chưa từng có trong trăm ngàn năm qua.

Sự kinh ngạc ở trên mặt bọn họ chỉ kéo dài không đến năm tức đã biến mất toàn bộ, thay vào đó là sự khiếp sợ hầu như không xua đi được!

Vào lúc đó trên luân bàn chợt hiện ra một hình ảnh.

Đó là một lão giả, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt giống như khe rãnh ngang dọc, nhưng khí tức quanh người lão lại cực kỳ âm lãnh, thật giống như một con ác quỷ bò ra từ chỗ sâu trong địa ngục, cho dù là Thiên Nhân thì ở dưới khí tức âm lãnh đó của lão, lòng cũng không khỏi sinh ra hoảng sợ.

"Ngươi là... ngươi là Thừa tướng Tư Mã Hủ của Nhân tộc sao?" Đạm Thai Bác phụ trách hoạt động ở nhân gian nhanh chóng nhận ra lão giả này, lúc lão làm Cửu Anh Thánh tử hạ xuống nhân gian, từng có chút ít qua lại với vị Thừa tướng Đại Ngụy này, chí ít lập trường của hai người đều nhất trí về việc khuấy loạn số mệnh Nhân tộc nên tất nhiên cũng không tránh được có một vài hợp tác.

Nhưng lúc này bóng dáng của lão giả lại có thể thông qua Thiên Đạo luân bàn này truyền tới, Đạm Thai Bác hiển nhiên nhận ra rằng lão đã xem nhẹ lão giả này.

Lão giả nói: "hiếm thấy, thời gian mấy ngàn năm qua đi mà chư vị đại nhân vẫn còn nhớ tại hạ."

Lúc này dung mạo trên mặt lão bắt đầu biến hóa, tóc trắng dần dần hóa thành tóc đen, nếp nhăn trên mặt cũng dần dần bị mài phẳng, cứ như thời gian chảy ngược vậy, chỉ vài tức trôi qua, trong ánh nhìn chăm chú của chúng Thiên Nhân lão đã hóa thành một thiếu niên lang dáng vẻ anh tuấn.

Lúc này y hạ mày, khóe miệng nhếch lên, cười dịu dàng nhìn chín vị Thiên Nhân.

Chỉ là bộ dáng đó rơi vào trong mắt những Thiên Nhân này lại như có hàn mang sau lưng, lạnh cả người.

"Ngươi là... ngươi là Tần Bạch Y!" Rất nhanh đã có người nhận ra thiếu niên lang này, gã phát ra một tiếng kinh hô, trên mặt là thần sắc kinh ngạc cùng sáng tỏ trộn lẫn vào nhau. "Quả nhiên ngươi còn sống, tất cả những thứ này đều là do ngươi giở trò sau lưng!"

Đạm Thai Bác rất không vui liếc nhìn Thiên Nhân kinh hô kia, lão bình tĩnh, đi đến phía trước hình ảnh kia, sắc mặt trang nghiêm hỏi: "Làm thế nào ngươi thúc giục được Thiên Đạo luân bàn này? Tới đây có chuyện gì?"

Rõ ràng trong chín vị Thiên Nhân, tâm tư của Đạm Thai Bác rất tỉ mỉ.

Thiếu niên lang cười khanh khách hỏi ngược lại: "ta làm thế nào thúc giục luân bàn này? Chuyện chư vị có thể làm được, Tần Bạch Y ta tại sao không thể làm được?".

So với chúng Thiên Nhân như lâm đại địch, sự ung dung trên mặt thiếu niên lang này đã tạo thành sự đối lập rõ ràng, tình hình này nếu rơi vào trong mắt người khác, nhất định cảm thấy hoang đường không nói nên lời.

"Còn việc ta tới đây có chuyện gì?" Đột nhiên thiếu niên lang kia chuyển đề tài, ý cười trên mặt chợt thu liễm toàn bộ, y trầm sắc mặt, âm thanh u hàn như truyền tới từ dưới Cửu U, đâm thẳng vào tâm thần mọi người ở đây.

"Ta muốn làm một cuộc giao dịch với chư vị."

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc