Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Trường An nhướng mày, hắn đứng lên, nhìn Kỷ Đạo: "Lại chết?"
Mọi người trong phòng đứng dậy, đám Cổ Ninh, Cổ Tương Đình ở phòng bên cạnh cũng nghe tiếng Kỷ Đạo, chạy qua.
Kỷ Đạo quá rảnh rỗi, la cà tới tửu quán, nói cho hay thì tìm hiểu tin tức, kì thực là để thỏa mãn sở thích lắm điều của mình mà thôi.
Nhìn thấy mọi người kinh dị nhìn mình, gã khá là đắc ý.
Rất phối hợp tự rót cho mình ly nước, uống một hơi cạn sạch, mới rì rì kể.
"Các ngươi không biết đâu, hôm nay ở tửu quán, ta nghe người ta nói án mạng cả nhà Đổng đại nhân, nên chạy tới coi, đúng là thảm trạng nha." Nói đến đây Kỷ Đạo nhếch miệng, liếc nhìn mọi người, vẻ chờ mọi người tới hỏi.
Tô Mạt không nhịn được, giật lấy chén trà trong tay Kỷ Đạo: "Nhanh kể tình hình nghe xem, nếu không trả lại tiền uống rượu mấy ngày nay cho ta!"
Lời này hiển nhiên chọt trúng chỗ đau Kỷ Đạo, gã đi quá vội vàng, chẳng cầm theo được bao nhiêu tiền, mấy hôm nay đi tửu quán uống rượu toàn là dùng tiền của Cổ Ninh.
Gã lúng túng ho khan: "Thì thân thể chỉ còn có da bọc xương, nếu không phải quần áo vẫn còn, thì không thể nào nhìn ra được thân phận, tính cả hộ vệ người hầu, tổng cộng hơn ba trăm người đều mất mạng, chỉ còn một cô bé gái là may mắn còn sống.”
"Còn có người sống? Cô bé gái đó có nhìn thấy hung thủ hay không?" Cổ Ninh hỏi. Y nhận ra được mấu chốt của vấn đề chính là nằm ở trên người cô bé đó.
"Không.” Lận Như cao lớn xuất hiện ngoài cửa, đi vào lắc đầu.
Hôm nay Kỷ Đạo đi tửu quán, vì xấu hổ không dám hỏi vay tiền Cổ Ninh nữa, nên túm lấy Lận Như, nài ép lôi kéo y tới tửu quán, nên vụ án mạng kia Lận Như cũng đi xem.
Nhưng Lận Như không giống Kỷ Đạo, y còn ở lại quan sát kĩ lưỡng nơi xảy ra án mạng rồi mới trở lại khách sạn, thông tin y có cũng nhiều hơn hẳn Kỷ Đạo.
"Lận huynh biết gì, xin hãy nói cho mọi người cùng nghe.” Tô Trường An lên tiếng.
Hắn khá là để tâm chuyện mấy ngày nay Kiếm Hàn thành xảy ra án mạng, nguyên nhân giống như Cổ Tiễn Quân đã nói, tử trạng của người ta khá giống với bị Minh Thư Huyết Kỷ hút khô. Nhưng Minh Thư Huyết Kỷ đã bị tiền bối Thiên Lam viện thu vào Tàng Thư các từ mấy trăm năm trước, tới hôm nay mới lại hiện thế, không thể nào là nó được.
"Ừ.” Lận Như gật đầu.
"Đổng đại nhân là cao thủ Thái Nhất cảnh, hộ vệ môn khách trong nhà có cả Địa Linh cảnh đại năng, vậy mà cả một nhà hơn ba trăm người đều tử vong, đồ đạc trong nhà không bị hư hỏng gì nhiều, cũng không có dấu vết đánh nhau, hàng xóm chung quanh cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Ta cho là kẻ ra tay có tu vi rất cao cường, luôn là một chiêu lấy mạng.”
"Tiền bạc tài sản trong nhà không hề bị mất, cho thấy mục tiêu hung thủ không phải là cướp bóc. Tử trạng trông rất thê thảm, rất có thể là do tu luyện một loại tà công gì đó. Nhưng mà…"
"Nếu đã là tu luyện tà công, kết hợp với những lần gây án trước, có thể kết luận đây là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, ra tay không bao giờ để lại người sống, vậy tại sao bé gái kia lại còn sống, chuyện này ta suy nghĩ mãi mà không thông.” Lận Như cau mày.
"Ừ, đúng vậy. Cao thủ Thái Nhất Địa Linh cảnh mà y còn giết như giết chó, cô bé con kia chưa chết đương nhiên không thể nào qua mắt được y, nhưng y vẫn để cho nó sống, điểm này quả thực là khả nghi.” Cổ Ninh gật gù.
"Hay là y bỗng nổi lương tâm, cảm thấy cô bé con kia giống một người thân đã mất nào đó, hay giống con gái của y chẳng hạn, nên y không giết?" Tô Thái chọt vào.
Phanh!
Một tiếng vỡ giòn vang, mọi người theo tiếng nhìn qua, thấy dưới chân Ngạn Linh là cái ấm trà đã vỡ, nước bắn ra tung tóe.
Cổ Phương Thiên vội chạy qua nắm lấy tay Ngạn Linh: “Linh nhi, nàng không sao chứ?" Miệng nói, tay cẩn thận săm soi bàn tay nữ nhân, xem xem có bị thương hay gì không.
"Thiên ca, không sao, chỉ là muội không cẩn thận thôi."
Ngạn Linh cười, áy náy nhìn mọi người: "Xin lỗi, cái cơ thể này yếu ớt quá, không làm mọi người giật mình chứ.”
Mọi người đều cười bỏ qua, vì hiểu cơ thể Ngạn Linh không khỏe, chỉ có Tô Trường An là nhìn bà chăm chú một hồi lâu.
"Ai nha, ta nói mọi người còn thảo luận những chuyện này làm gì! Hung thủ kia độc ác như vậy, chúng ta mà còn ở lại đây không chừng cũng không thoát được. Hôm nay thân thể Ngạn phu nhân đã khá hơn, hay chúng ta mua dư thêm ít dược liệu, sáng nay khởi hành đi Giang Đông luôn đi!"
Kỷ Đạo nhìn dáng vẻ mọi người đều như muốn đi điều tra hung thủ, thì lo lắng nói.
Tô Trường An nhíu mày, hắn muốn tìm ra kẻ thủ ác kia. Hắn tu luyện Minh Thư Huyết Kỷ, hắn biết điểm đáng sợ của công pháp này. Kẻ ra tay tuy những ngày qua chỉ toàn giết những kẻ xấu xa hiếp người, nhưng mà nếu tu luyện Minh Thư Huyết Kỷ lên cao, nếu không có ý chí mạnh mẽ để giúp mình tỉnh táo, sẽ rất có khả năng biến thành ma đầu giết người không chớp mắt. Mấy ngày trước chỉ giết một mình chính chủ, nhưng hôm qua đã giết cả một nhà, đủ thấy kẻ ra tay đã bắt đầu không còn khống chế được bản thân mình.
Nhưng mà Kỷ Đạo nói cũng không sai, chạy tới Giang Đông mới là chính sự.
Mặc dù tới hôm nay Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn chưa thấy ra tay, nhưng Tô Trường An vẫn không ngừng cảm thấy bất an, hắn không muốn bởi vì nhỏ mà mất lớn, nên gật đầu đồng ý với ý kiến của Kỷ Đạo.
Cổ Phương Thiên cũng gật đầu: "Ừ, ta cũng thấy vậy, chúng ta sớm đi Giang Đông đi.”
Tô Trường An ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Cổ Phương Thiên, chẳng phải mấy ngày nay Cổ Phương Thiên luôn vì lo cho thân thể Ngạn Linh, yêu cầu mọi người ở lại hay sao, sao bây giờ lại thay đổi ý kiến?
Ánh mắt của Tô Trường An dường như cho Cổ Phương Thiên bối rối, ông quay đầu đi, cố ý tránh ánh mắt hắn.
Điều này làm cho Tô Trường An nghi hoặc nhiều hơn, nhưng cuối cùng hắn cũng quay đầu đi, nói với mọi người.
"Ừ, ngày mai chúng ta sẽ đi Giang Đông.”
---o0o---