Dịch giả: Tiểu Băng
"Kiếp!"
Tô Trường An trợn trừng mắt, bật thốt.
Thì ra mọi chuyện trong thực tế phức tạp hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.
Đông Đẩu Tinh Quân từng nói, ông đã bỏ gần cả trăm năm để đi bắt Kiếp, và ông đã thành công. Tô Trường An đã tận mắt nhìn thấy Kiếp bị ông mang đi.
Vậy vì sao trên người Cổ Phương Thiên lại có một cái Kiếp?
Đây có cùng là cái Kiếp đó không?
Nếu như không phải, tại sao một nơi Bắc Địa nho nhỏ lại liên tục xuất hiện nhiều hung vật thời thượng cổ thế?
Tô Trường An nghĩ thấy không đúng, nhưng Cổ Phương Thiên với đôi mắt đang dần trở nên đen kịt không cho hắn thời gian để tiếp tục suy nghĩ vế vấn đề này nữa.
Cổ Phương Thiên xuất kiếm, đâm thẳng về phía Tô Trường An.
Tô Trường An vội đưa Hạ Hầu Huyết hoành ngang trước ngực.
Keng!
Một tiếng va chạm giòn tan, vang vọng rất lâu.
Tô Trường An bật lùi mấy bước, để lại một hàng dấu chân rất dài mới đứng vững lại được.
Cổ tay của hắn đã bị chấn rách.
Cổ Phương Thiên nhìn hắn, sau lưng tà lực tuôn ra ào ạt.
"Ta không muốn giết ngươi, ngươi...”
Ông đang nói, bỗng nhiên ngừng bặt, trong đôi mắt đen có một hàn mang lóe qua.
Giống như ông đang nói chuyện với hư không, nét mặt hiện vẻ chần chừ.
"Ngươi nói là, chỉ cần ta giết hắn, ngươi sẽ giúp ta cứu sống Linh nhi?" Cổ Phương Thiên bật thốt.
Hình như vật vô hình kia đưa cho Cổ Phương Thiên một lời khẳng định, mắt Cổ Phương Thiên không ngừng đảo qua đảo lại giữa Tô Trường An và Ngạn Linh hồi lâu, cuối cùng, trong mắt chỉ còn lại sát cơ.
Ông quay lại nhìn Tô Trường An, tà lực đen ngòm đã bao phủ toàn thân ông.
"Trường An, ta rất thích ngươi, nhưng mà...” Cổ Phương Thiên nói, "Xin lỗi!"
Lời vừa nói xong, thanh kiếm trong tay đã nhanh như chớp xỉa thẳng tới mi tâm của Tô Trường An.
Tốc độ cực nhanh.
Nhanh đến mức Tô Trường An không nhìn rõ được đường kiếm.
Không ngoài dự kiến, hắn lại bị đánh bay.
Đương nhiên, hậu quả lần này nặng hơn nhiều so với lần vừa rồi.
Hắn bị hất văng đi cả hơn mười trượng.
Nói chính xác là bị ngã nhào xuống đất cách chỗ cũ hơn mười trượng, cơ thể đập mạnh xuống đất, làm mặt tuyết lõm cả xuống.
Hắn bò dậy, áo quần tả tơi, làn da nứt toạc, rướm máu.
Cổ Phương Thiên không hề có ý dừng lại.
Ông xách kiếm xông tới, tà lực mở rộng sau lưng.
Tô Trường An cau mày nhìn ông.
Rõ ràng Cổ Phương Thiên đã bị Kiếp mê hoặc, giống hệt như Cổ Ninh lúc ấy.
Tô Trường An nhớ con số trên cánh tay Cổ Ninh chỉ là tám, nghĩa là y đã hoàn thành cho Kiếp tám việc, khi đó, tu vi của y đạt tới Vấn Đạo. Con số ở trên ngực Cổ Phương Thiên là chín, có nghĩa ông đã hoàn thành chín chuyện.
Cũng có nghĩa ông tiến xa hơn Cổ Ninh một bước, Vấn Đạo trở thành Tinh Vẫn.
Dưới Tinh Vẫn mà muốn chiến thắng Tinh Vẫn, là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Hắn phải làm sao bây giờ?
Lúc đó Cổ Ninh tự mình tỉnh ngộ, lạc đường biết quay lại, tự chặt đứt đi cánh tay mình, thoát được sự mê hoặc của Kiếp. Nhưng dấu vết của Cổ Phương Thiên là ở ngực, không thể làm được điều tương tự Cổ Ninh.
Tô Trường An không hề có ý chịu thua.
Mạng của hắn là do rất nhiều người dùng tính mạng họ đổi lấy, nên hắn không thể chết, vì nếu như hắn chết, những sự hy sinh kia sẽ trở thành vô ích.
Nhất định phải có một cách nào đó.
Tô Trường An thầm nghĩ.
Trong đầu hắn không ngừng hiện ra con số trên tay Cổ Ninh và con số trên ngực Cổ Phương Thiên.
Tám và chín.
Vấn Đạo và Tinh Vẫn.
...
Cổ Phương Thiên đã đi tới chỗ Tô Trường An.
Ông xuất kiếm.
"Trường An, nói lời cuối cùng đi.” Ông nhìn thiếu niên, trong mắt có ý không đành lòng, song rất nhanh bị màu đen gạt đi.
Rõ là theo ý ông, hắn không phải là đối thủ của ông.
Vì ở dưới Tinh Vẫn, tất cả chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Tinh Vẫn!
Tám!
Chín!
Tô Trường An cứ mãi vấn vít chuyện này, hắn ngẩng đầu, hỏi Cổ Phương Thiên hỏi: "Thứ kia đã bảo ngươi làm chín chuyện?"
"Hả?" Cổ Phương Thiên hơi ngớ ra, sau đó mới hiểu được ý Tô Trường An muốn hỏi. Tuy ông kinh ngạc không hiểu vì sao Tô Trường An lại biết thứ tồn tại trong người ông, nhưng niệm tình hắn đã là người sắp chết, ông vẫn kiên nhẫn trả lời: "Bây giờ là chuyện thứ mười rồi.”
"Những chuyện trước đều là những chuyện nhỏ bé, không có gì quan trọng. Ví dụ như mắng Tiễn Quân một chút, hay rót rượu cho phụ thân ngươi. Tu vi của ta không ngờ lại chỉ bằng những chuyện nhỏ nhặt đó mà không ngừng tăng lên.” Nói tới đây, Cổ Phương Thiên hơi ngừng lại, trong mắt hiện vẻ phức tạp. “Nó từng đưa ra mấy yêu cầu quá mức, nhưng ta đều từ chối.”
"Mãi khi tới Kiếm Hàn thành, Linh nhi bệnh nặng, thân thể càng ngày càng tệ, thứ kia nói cho ta biết chỉ cần ta hoàn thành một yêu cầu của nó, Linh nhi sẽ được sống sót...”
"Cho nên ta giết huynh đệ Lang Nguyên Thanh, cha con Minh Gia Huân, Lộ Quốc Nguyên và tay sai của y, một nhà Đổng đại nhân và cả phủ Thái Thú trước mặt ngươi.”
"Tu vi của ta cuối cùng cũng tới được Tinh Vẫn, ta đã có khả năng bảo vệ vợ con mình… chỉ cần ta giết ngươi... Chúng ta có thể mãi mãi được ở cùng nhau.”
Cổ Phương Thiên tự thuyết phục mình, thần sắc dần dần trở nên cuồng nhiệt, sát cơ càng thêm mạnh mẽ.
Tô Trường An nhếch mép cười vui vẻ.
Hắn đã lấy được câu trả lời hắn muốn.
"Không, ngươi không phải là Tinh Vẫn, ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ Kiếp giao cho ngươi.”
Hắn nói, ba nghìn linh kiếm lúc đó phá hộp bay ra.
Kiếm quang rực lên sáng ngời.
---o0o---