THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: cocaram
Biên: Đình Phong

Sau đó, dưới nhiều ánh mắt theo dõi từ trong tối hay ngoài sáng trong thành Kiến Nghiệp, Tô Trường An thực hiện cách cũ với hai tộc Tất, Phụng, bức tử vài vị tộc nhân hai tộc đồng thời ép hai tộc thần phục.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Sở Giang Nam và Sở Vọng Mãng, hắn tới tộc cuối cùng trong lục tộc Giang Đông - Cố gia.

Nhưng trên đoạn đường này, hai huynh đệ Sở Giang Nam, Sở Vọng Mãng vốn vô cùng sùng kính Tô Trường An lại trở nên trầm mặc.

Bọn họ chỉ cúi đầu mà đi, không nói gì cả. Đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hai người họ đang ấm ức trong lòng.

"Sao hả? Cảm thấy ta làm không đúng? " Tô Trường An chợt nhìn về phía hai người đang cúi đầu, mở miệng hỏi. Trên mặt vẫn lạnh như băng, không có cảm xúc.

"Giang Nam (Vọng Mãng) không dám." Hai người khẽ giật mình, vội vàng biểu hiện dáng vẻ phục tùng trả lời.

Nhưng biểu hiện trên mặt lại lộ rõ vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Người Sở gia xưa này trọng nghĩa, chú trọng nhất là ân đền oán trả.

Lục tộc tuy rằng bất nghĩa nhưng dù sao người làm ác chỉ chiếm phần nhỏ, mà những người Tô Trường An bức tử nói ra cũng chỉ là những người không liên quan. Điều này khiến cho hai vị thiếu niên Sở gia khó có thể chấp nhận.

Dù sao việc này cũng trái ngược những gì họ được hun đúc (dạy dỗ) từ nhỏ.

Tô Trường An tất nhiên nhìn ra họ không nói thật lòng, không hiểu sao hắn lại nghĩ tới lời năm đó Bắc Thông Huyền nói với mình, khóe miệng chợt nở một nụ cười, nói: "trên đời này chung quy phải có người thừa nhận tội nghiệt."

Câu này có chút trầm trọng, trầm trọng đến mức khiến hai vị thiếu niên Sở Giang Nam cùng Sở Vọng Mãng có niên kỷ xấp xỉ Tô Trường An nhưng ra đời chưa lâu, chấn động trong lòng, nhưng lại cảm thấy câu nói này mang ẩn ý sâu xa.

"Đi, còn lại một nhà cuối cùng."

Tô Trường An không muốn dây dưa ở vấn đề này, lời của hắn cắt ngang suy nghĩ của hai người.

Sở Giang Nam và Sở Vọng Mãng sững sờ nhưng cuối cùng vẫn thu hồi tâm tư bản thân, dẫn Tô Trường An đi về phía viên môn Cố gia.

...

Khác với ba nhà trước.

Lúc đám người Tô Trường An đến trước viên môn Cố gia, Cố Minh Nghĩa cùng tộc nhân của lão đã trong sân đợi Tô Trường An từ lâu.

Sắc mặt của Cố Minh Nghĩa cực kỳ trắng bệch, hiển nhiên ba ngày này không đủ để lão hồi phục lại từ lần bị Tô Trường An đánh trọng thương.

"Từ khi chia tay Tô gia chủ vẫn ổn chứ." Từ xa, Cố Minh Nghĩa mặc một bộ áo trắng hướng Tô Trường An chắp tay cao giọng nói, thần thái tự nhiên tựa như đang nghênh đón một vị khách nhân lặn lội đường xa mà đến.

Tô Trường An híp mắt nhìn lại.

Hắn cảm thấy Cố Minh Nghĩa là một người rất thú vị.

"Không có việc gì, Cố gia chủ cũng vậy a?" Giọng điệu trả lời của Tô Trường An mang đầy ý giễu cợt.

Là hắn đả thương Cố Minh Nghĩa, nay hắn nói vậy lộ rõ ý tứ mèo khóc chuột.

"Không có gì đáng ngại, đa tạ Tô gia chủ lo lắng." Cố Minh Nghĩa dù sao cũng là người đã trải sự đời, trên mặt lão vẫn như cũ nở nụ cười ấm áp.

Nhưng sau đó hai bên đều trở nên trầm mặc.

Cả hai đều không biết tiếp tục như thế nào.

Mãi đến mười hơi thở sau.

Một tiếng thở dài phá vỡ cảnh trầm mặc này.

"Ài..."

Tiếng thở dài này là từ Cố Minh Nghĩa phát ra.

Lão chậm rãi đi tới, các tộc nhân sau lưng đều tỏ ý muốn ngăn trở nhưng có lẽ trước đó Cố Minh Nghĩa đã căn dặn rõ ràng cho nên bọn họ tính ra tay ngăn cản nhưng chỉ vươn ra một nửa liền ngừng lại.

Cố Minh Nghĩa tiến tới rất chậm, giống như phía trước lão là một cái vực sâu do ác thần bày ra, lão sợ có đi mà không có về.

Nhưng cuối cùng lão vẫn đi tới trước mặt Tô Trường An.

Thân thể lão dừng lại, nhìn qua Tô Trường An, nói: "Ta nghĩ, lúc này đây, không phải cứ một người trong số họ chết là xong chuyện đúng không?"

Tô Trường An cũng đứng đó quan sát Cố Minh Nghĩa, sau khi trầm mặc một hồi thì nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ." Sau đó, hắn rút thanh Hạ Hầu Huyết uy chấn thiên hạ từ trên lưng xuống đưa về phía Cố Minh Nghĩa.

"Đao của Giang Đông mãnh hổ, xứng với thân phận Tinh Vẫn của ngươi."

Cố Minh Nghĩa nhận lấy thanh đao kia đặt ở trước ngưc, ánh mắt di chuyển trên thanh đao tựa như muốn đem từng chi tiết nhìn tới rõ ràng.

"Theo ngươi, năm đó Sở Tiêu Hàn là đúng hay sai?" Cố Minh Nghĩa tuy mở miệng hỏi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên thanh trường đao trên tay.

Tô Trường An hơi sững sờ, hắn hiểu Cố Minh Nghĩa đang ám chỉ sự tình Sở Tiêu Hàn vì sợ hãi Giang Đông sinh linh đồ thán mà quy hàng Đại Ngụy.

"Tiền nhân đúng hay sai, hậu nhân khó mà bình luận." Tô Trường An lắc đầu.

"Vậy ngươi cảm thấy ta làm đúng hay sai?" Cố Minh Nghĩa lại hỏi.

"Không có đúng sai, chỉ có thành bại." Tô Trường An vô cùng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Cố Minh Nghĩa.

"Không có đúng sai, chỉ có thành bại?" Cố Minh Nghĩa sững sờ, lão nhắc đi nhắc lại lời Tô Trường An, bỗng nhiên trên mặt lộ dáng vẻ khiến người khác giật mình.

"Nói hay lắm, nói hay lắm." Lão chợt nở nụ cười xuất phát từ tận nội tâm, thoải mái cất tiếng cười.

Khi mọi người vẫn còn không rõ chuyện gì xảy ra thì tiếng cười bỗng im bặt.

Sau đó thanh Hạ Hầu Huyết được lão kề lên gáy, trong tiếng kinh hô của mọi người, lão cứa một đao vào cổ, máu tươi lập tức phun ra, thân thể của lão cũng ngã xuống.

Từ phía xa vang lên một tiếng sáo.

Tô Trường An nhìn về phía phát ra tiếng sáo, thấy một người đàn ông ngồi trên mái lầu cách đó không xa thản nhiên thổi sáo.

Hắn biết rõ, đó là người của Tinh Thần các đến tiễn đưa.

Hắn chợt nhớ tới Thanh Loan, không biết nàng đang ở nơi nào, sinh hoạt như thế nào.

Chìm đắm trong suy nghĩ, hắn cúi xuống nhặt thanh Hạ Hầu Huyết, thân đao rung động vẩy sạch toàn bộ vết máu vương trên thân đao, sau đó hắn thu đao vào vỏ. Tiếp theo, người Cố gia rốt cuộc hồi phục tinh thần, tiến lên gào khóc ôm lấy thi thể của Cố Minh Nghĩa.

Tô Trường An cứ trầm mặc quan sát cảnh tượng thê lương ấy.

Cố Minh Nghĩa phải chết.

Lúc trước ba tộc La, Tất, Phụng chậm chạp không chịu giao ra tín vật là do bọn họ còn kỳ vọng vào Cố Minh Nghĩa cho nên trong lòng lắc lư bất định. Vì vậy, Cố Minh Nghĩa phải chết, chỉ có lão chết thì Tô Trường An mới có thể đảm bảo địa vị Giang Đông chi chủ không thể dao động.

Ít nhất trước khi lại xuất hiện vị Tinh Vẫn kế tiếp, Giang Đông không người có thể dao động địa vị của hắn.

Đúng như lời Bắc Thông Huyền từng nói.

Cũng theo như lời mà hắn từng nói.

Trên đời này chung quy phải có người thừa nhận tội nghiệt.

Hắn nghĩ như vậy, quả quyết xoay qua nói.

"Trước giờ Hợi hôm nay, ta muốn một người có khả năng quản sự đem tín vật của nhà các ngươi tới đại điện Sở gia."

Nói xong, hắn quay người rời đi. Nhưng mới đi vài bước hắn bỗng dừng lại.

Hắn cảm giác đằng sau, ánh mắt những người kia nhìn hướng bóng lưng hắn mang theo một cỗ phẫn hận thấu trời.

Hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn thu lại ý nghĩ lấy đi tính mạng bọn họ.

"Đừng khiến lão chết vô nghĩa, ít nhất, trước khi trở thành Tinh Vẫn, giấu kỹ ý nghĩ của các ngươi đi."

Nói xong lời này, hắn không lên tiếng nữa, từng bước đi ra viên môn Cố gia.

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc