Dịch: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Đúc thành Chân Long, hiển nhiên là một chuyện cực kỳ khó khăn, nếu không thì lão Đằng xà đã không ở ẩn nghìn năm trong nhân gian cũng không dám bước ra một bước kia.
Lão là người Thiên Đạo chọn trúng để trở thành Chân Long, điểm này từ lúc lão thành đạo ngàn năm trước đã cảm nhận được. Cũng thực sự vì lực lượng Thiên Đạo bảo hộ lão mới có thể sống đến thời gian lâu như vậy.
Nhưng lão không dám bước ra một bước này, lão biết rõ Thiên Nhân phong tỏa Thiên Đạo, toàn bộ thế giới đều là nông trường mà đám Thiên Nhân chăn thả. Đúc thành Chân Long, lực lượng Thiên Đạo sẽ hoàn toàn bước ra một bước dài, mà đám Thiên Nhân đối với việc khống chế Thiên Đạo hiển nhiên sẽ khó hơn mấy tầng, bởi vậy đám Thiên Nhân nhất định sẽ không muốn trông thấy Đằng xà thành công hóa thành Chân Long.
Bởi vậy, thời gian nghìn năm này lão vẫn luôn sống dưới sự giám thị của Thiên Nhân, nhìn như ung dung tự tại, thực ra như có thứ vác trên lưng.
Nhưng Tô Trường An xuất hiện không thể nghi ngờ mang đến biến số cho việc này, Thiên Đạo cùng Tiên Đạo hỗ trợ lẫn nhau. Tô Trường An đã thành Tiên Đạo, mặc dù vướng phải quy tắc của thế giới này tạm thời không cách nào vận dụng lực lượng Tiên Đạo, nhưng mà khí cơ này lại tương liên với nguồn gốc lực lượng của thế giới này, có trợ giúp của hắn, xác suất thành công của việc này sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng đây cũng chỉ là tương đối đấy.
Việc này, vẫn như cũ có thể nói là muôn phần nguy hiểm.
Nhưng dù sao Đằng xà cũng là lão yêu đã tu luyện nghìn năm, tâm trí vô cùng kiên định, nếu như hạ quyết tâm muốn vượt qua mục tiêu mà mình tha thiết ước mơ nghìn năm, vậy liền không có chỗ lùi bước.
Tiếng nói của Quách Tước vừa dứt, hai tròng mắt cực lớn của Đằng xà lập tức hiện lên một tia tàn khốc.
Miệng rộng của lão đột nhiên mở ra, Hạ Hầu Minh đang ngây như phỗng ở bên cạnh vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, thân thể đã cảm thấy một cỗ lực hút cực lớn lôi kéo y.
Tiếng kinh hô từ trong miệng gã vang lên, nhưng vừa ra tới miệng đã im bặt mà dừng.
Bởi vì, thân thể gã hiển nhiên bị Đằng xà kia nuốt vào trong miệng.
"Bắt đầu đi."
Lúc này, Đằng xà chuyển con mắt nhìn Tô Trường An cùng Quách Tước, thanh âm giống như sấm rền một lần nữa vang lên.
"Tiền bối yên tâm, Trường An nhất định dùng toàn lực giúp người." Tô Trường vào lúc đó nghiêm mặt nói ra.
Đằng Xà nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến với chuyện này, chỉ mãnh liệt bay cao lên.
Mặt đất lại cực kỳ run rẩy, những cục đá vỡ vụn bắt đầu cao thấp nhảy lên, mặt đất giống như hồ nước sôi trào bắt đầu không ngừng khởi động, dường như có đồ vật gì đó phá kén ra.
Thân thể Đằng xà bắt đầu bay về phía bầu trời, bóng râm cực lớn bao phủ ra, che lấp tất cả hào quang.
Mà theo thân thể nó bay lên, những cát đá hoặc là gỗ vụn trên người, cũng như mưa lộn xộn rơi xuống.
Tô Trường An cùng Quách Tước ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc nhìn quái vật cực lớn đến mức khó có thể hình dung bay về phía chân trời, thân thể của bọn hắn giống như điêu khắc mặc cho mặt đất rung động ra sao, đều không nhúc nhích một chút.
Rốt cuộc mặt đất bị xé nứt ra, cuối cùng cái đuôi Đằng Xà từ dưới đất chui ra.
Yêu Quân ở ẩn hơn nghìn năm này, rốt cuộc triển lộ ra cho người đời thấy dung mạo dữ tợn của nó.
Động tĩnh như vậy hiển nhiên không thể giấu giếm bất cứ kẻ nào.
Trong quận Gia Hán nổi lên rối loạn, đám dân chúng ùn ùn đẩy nhau, đi ra khỏi cửa phòng, nhìn bóng hình phía trên bầu trời, trên mặt hiện đầy vẻ sợ hãi, nhưng may mắn Tô Trường An đã sớm chuẩn bị cho trường hợp này, Hoa Phi Tạc dẫn đại quân bắt đầu trấn an đám người bối rối, mặc dù khó tránh khỏi sinh ra chút ít nhiễu loạn, nhưng vẫn trong khả năng khống chế của mọi người.
Mà đại doanh Tư Mã Hủ bên ngoài quận Gia Hán nổi lên rối loạn, đám sĩ tốt nhìn bóng hình trên không trung, không nhịn được chỉ trỏ, thần sắc trên mặt không thiếu sợ hãi.
Đại đa số bọn họ cũng chỉ là võ phu bình thường, tầm mắt cũng không lớn hơn bao nhiêu so với những dân chúng kia, hiện tượng khác thường như vậy, đương nhiên không tránh khỏi xuất hiện một chút rối loạn.
Chẳng qua thủ đoạn trị quân của Tư Mã Hủ xưa nay tàn nhẫn, rối loạn trong đại doanh rất nhanh bị đè nén xuống.
"Ái khanh không đi ngăn lại?" Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn còn bộ dáng đứa trẻ đang mặc một bộ áo rồng rộng thùng thình đi tới bên người Tư Mã Hủ, gã nhìn về phía Đằng xà nơi chân trời, giọng điệu chế nhạo mà hỏi.
Tư Mã Hủ một bộ áo trắng lại chưa từng chuyển con mắt liếc nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, con mắt lão bắt đầu híp lại, lập tức lắc đầu.
"Chân Long thì như thế nào? Sao có thể chống lại chúng ta liên thủ? Nó làm càng nhiều, cuối cùng liền giúp đỡ chúng ta càng nhiều, chuyện tốt như vậy, vì sao ta phải đi ngăn lại." Tư Mã Hủ thản nhiên nói, thanh tuyến khinh miệt hiển lộ toàn bộ sự tự tin trong lòng lão.
Nói xong, Tư Mã Hủ liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc, nói: "trái lại bệ hạ, thực sự không đi dạy dỗ con gái bảo bối của ngươi?" Nói xong, ánh mắt Tư Mã Hủ hữu ý vô ý thoáng nhìn về một chỗ bên cạnh người.
Sắc mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc vào lúc đó trầm xuống, rồi sau đó chợt có chút hứng thú hết thời nói: "mà thôi, bảy người con của ta, hôm nay chỉ còn lại Túc Ngọc còn sống, nàng vẫn được cho là hiếu thảo, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian, liền tùy nàng đi đi."
Nói như vậy ngược lại khiến cho Tư Mã Hủ sửng sờ, trong ký ức của lão, Hạ Hầu Hạo Ngọc không hề giống người có thể nói ra những ngôn từ như vậy.
"Cũng được." Lão hơi hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, phất tay áo quay người rời đi.
...
Mấy ngày nay Tô Thái trôi qua coi như thoải mái dễ chịu.
Ít nhất so với đoạn thời gian trước là như vậy đấy.
Lúc y bị bắt đến, chính là binh lính Man tộc chịu trách nhiệm trông giữ y.
Man Vương Thác Bạt Nguyên Vũ bị Tô Trường An bức tử bên ngoài quận Gia Hán, bất kể Thác Bạt Nguyên Vũ đã tạo thành tội ác kinh khủng đến mức nào đối với Nhân tộc, nhưng ở trong mắt đại đa số người Man tộc, Thác Bạt Nguyên Vũ vẫn được coi là anh hùng Man tộc.
Dưới sự chỉ dẫn của lão, bọn chúng công phá quan Vĩnh Ninh vây khốn Man tộc mấy trăm năm, lấy được đất đai Trung Nguyên mà trong suy nghĩ của bọn chúng là rất phì nhiêu lại dồi dào.
Đoạn thời gian kia, đối với đám Man tử sinh sống ở đất đai cằn cỗi mà nói, giống như đặt mình trong thiên đường.
Mặc dù vì mệnh lệnh đến từ đám Thánh tử trong Thánh Đình, Man tử không thể không tạm thời nghe theo Tư Mã Hủ điều khiển, nhưng trong nội tâm đại đa số quân Man, Thác Bạt Nguyên Vũ vẫn là Man Vương mà bọn chúng kính trọng. Có thể nói Tô Trường An có liên quan trực tiếp tới cái chết của lão.
Nhưng chớ nói Thác Bạt Nguyên Vũ, dù cho Thánh tử buông xuống cuối cùng cũng khó tránh khỏi ma chưởng của Tô Trường An, những sĩ tốt bình thường này đều muốn báo thù cho Thác Bạt Nguyên Vũ hiển nhiên đều là người si nói mộng.
Nhưng Tô Thái lại là cha của Tô Trường An, đám Man tử này hiển nhiên khó tránh khỏi trút hết lửa giận của bản thân lên trên người Tô Thái.
Đoạn thời gian kia Tô Thái trải qua có thể nói là sống không bằng chết, mỗi ngày những Man tử này đều không tránh khỏi tới làm khó y. Nhẹ thì tùy ý nhục mạ, nặng thì quyền đấm cước đá, nếu không phải Tô Thái trước kia cũng lăn lộn qua quân doanh, nhiều ít có chút tu vi, nếu không chỉ sợ đã sớm chết thảm dưới quyền cước của Man tử.
Chẳng qua từ sau khi bị Tư Mã Hủ mang tới gặp Tô Trường An ở bên ngoài quận Gia Hán, cuộc sống của y đã có thay đổi, những Man tử đã từng làm nhục y đã bị Tư Mã Hủ xét hỏi, thương thế của y cũng đã được điều trị.
Mỗi ngày không hề bị nỗi khổ da thịt không nói, còn có rượu tốt, thức ăn ngon hầu hạ, ngoại trừ không thể ra khỏi cửa, cũng không có bất cứ điều gì không vừa lòng.
Nhưng Tô Thái cũng không sa vào hiện trạng an nhàn như hôm nay, y mặc dù chỉ là một tên dân thường tỉnh nhỏ, trước đó y cũng không dám nghĩ sẽ bị cuốn vào tranh đấu như vậy. Nhưng hôm nay nếu như thân ở trong đó, hiển nhiên y cũng có lập trường của riêng mình. Về phần cái lập trường này, cũng không cần nhiều lời, trên đời này nào có người cha nào không giúp đỡ con mình?
Y biết rõ Tư Mã Hủ bắt y không thả nguyên nhân đơn giản chính là uy hiếp Tô Trường An, nhưng Tô Trường An con của y lại là người làm việc lớn, việc này lớn bao nhiêu, Tô Thái cũng không nói đúng được, nhưng khó tránh khỏi một ngày con của y thật sự là một người mưu quyền soán vị, làm việc mà vị Hoàng Đế nên làm.
Đến lúc đó Tô gia nhà y lại xuất hiện một vị Hoàng Đế, nói không chừng còn có thể phong Tô Thái một chức thái thượng hoàng.
Nếu như vậy, Tô Thái dù cho có chết cũng đủ để mỉm cười dưới chín suối, chờ đi tới âm tào địa phủ kia, thấy bạn bè ngày trước, y còn có thể vỗ vỗ lồng ngực, nói một câu: "con của ta thế nhưng là Hoàng Đế." Nghĩ tới cảnh đó, Tô Thái không nhịn được cười ra tiếng.
Mà đáy lòng lại càng kiên định nhất quyết không thể liên lụy đến con trai mình.
Lúc trước y đã nghe được tiếng gió, mười ngày sau đại quân Tư Mã Hủ sẽ công thành, hôm nay còn cách ngày đó không tới tám ngày.
Tô Thái tính toán thời gian, lại bưng rượu ngon trước bàn lên uống một hơi cạn sạch, lập tức hơi rượu xông lên đầu, trên mặt đỏ ửng.
Sau đó, theo thời gian dần qua y đưa tay vào trong ngực mình, một vật trắng như tuyết được y chậm rãi rút ra từ trong ngực.
Đó là một thanh dao găm, thân dao trắng như tuyết, lộ ra ánh sánh lạnh lẽo, nhìn ra được là một con dao chất lượng cao.
Là do Hạ Hầu Túc Ngọc mượn cơ hội đưa cơm vụng trộm kín đáo đưa cho y đấy, vốn là để làm cho y có vật phòng thân, dù sao trong đoạn thời gian trước những Man tử kia rất muốn mạnh mẽ đánh chết y.
Tô Thái cũng không có cơ hội dùng nó, mặc dù y có chút tu vi, nhưng muốn đơn độc chống lại nhiều Man tử như vậy, nhiều ít có chút lực bất tòng tâm, nhưng hiện tại, Tô Thái lại tìm ra được biện pháp tốt hơn.
Y vuốt ve thân con dao găm kia, nghĩ đến có lẽ Hạ Hầu Túc Ngọc cũng là một cô nương tốt, nếu như con trai nhà mình có thể cưới nàng cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, y thầm mắng một tiếng xui xẻo, bổn sự cám dỗ cô nương của con trai mình ngược lại mạnh mẽ hơn y rất nhiều.
Rồi sau đó trong lòng dứt khoát, rút cuộc hạ quyết tâm, thanh dao găm kia bị y mạnh mẽ nâng lên, làm dáng muốn đâm về lồng ngực mình.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đại doanh lại chợt vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Tô Thái trong lòng xiết chặt, vội vàng giấu dao găm kia vào trong ngực, thần sắc trên mặt cũng theo đó cảnh giác lên.
Màn che doanh trướng bị xốc lên, một cái bóng người nhỏ bé cực kỳ nhanh chóng trốn vào, Tô Thái chăm chú nhìn lại, người đến kia hiển nhiên là Hạ Hầu Túc Ngọc, người dọc theo con đường này luôn luôn chăm sóc y.
Dường như nàng có chút vội vàng, trên trán lại càng hiện đầy mồ hôi.
"Hạ Hầu cô nương..." Tô Thái há mồm liền muốn hỏi một chút gì đó, nhưng lời vừa ra miệng lại cứng rắn ngừng.
Bởi vì chuyện thứ nhất mà Hạ Hầu Túc Ngọc làm lúc đi tới trước mặt y chính là làm một cái động tác chớ lên tiếng, Tô Thái theo bản năng ngậm miệng lại - nếu nói trong quân doanh rộng lớn này có người đáng giá để Tô Thái tín nhiệm, không thể nghi ngờ chỉ có Hạ Hầu Túc Ngọc trước mắt. Bởi vậy, y theo bản năng nghe theo sắp xếp của nàng.
"Tô bá phụ, bên ngoài xuất hiện hỗn loạn, ta mang ngươi rời đi tìm Trường An." Thiếu nữ vội vàng nói ra, sau đó còn không chờ Tô Thái kịp phản ứng, liền lôi kéo y cẩn thận từng li từng tí chạy ra bên ngoài đại doanh.
---o0o---