Dịch giả: Tiểu Băng
Tối tăm.
Tối tăm mênh mông vô bờ.
Một đôi mắt đỏ rực mở ra trong bóng tối.
Đôi mắt đỏ sáng như sao, chiếu sáng mọi vật trong bóng tối xung quanh.
Đó là những bóng đen không ngừng phiêu lãng, khí tức âm lãnh, và đều có những đôi mắt đỏ.
Một bóng đen bay tới trước đôi mắt kia.
"Sao rồi?" Bóng đen thủ lĩnh hỏi.
"Đã tìm được mấy người Thụ Hợi.” Bóng đen trả lời, đầu cúi xuống, thể hiện sự tôn trọng đối với thủ lĩnh.
"Thế giới này giấu được nhiều năm như vậy là đủ rồi.” Bóng đen thủ lĩnh trầm ngâm một lúc nói.
"Tinh Vẫn của thế giới này đều đã lên đường tới Thiên Lam viện, chừng ít ngày nữa sẽ khởi hành tới chỗ các Chân Thần ẩn thân.” Bóng đen tiếp tục bẩm báo.
"Chỉ bằng bọn chúng?" Thủ lĩnh cau mày, trong giọng nói không hề che giấu sự khinh miệt.
"Tôn thượng xin đừng quên, Tinh Thần Lệnh vẫn còn đang ở trên tay bọn họ, nếu Tinh Hải mở ra, những anh linh kia sẽ trở về...” Bóng đen vội nhắc, nhưng càng nói, giọng nói càng nhỏ đi, sau đó im hẳn.
"Hừ!" Thủ lĩnh hừ một tiếng tức giận, làm bóng đen rụt đầu lại vì sợ hãi.
"Muốn nhắc lại ta chuyện không vui ngàn năm trước hử?" Thủ lĩnh cực kì không vui.
"Thuộc hạ không dám.” Bóng đen vội vàng quỳ xuống.
"Nhưng tôn thượng, sinh linh của thế giới này rất quỷ dị, những Tinh Vẫn đó, nhất là có một đại Tinh Vẫn có thực lực mạnh tới nỗi... rất là không tầm thường, hơn nữa tính tình lại rất xảo trá, thuộc hạ chỉ là lo lắng...”
Nói tới đây, bóng đen đã có kinh nghiệm, dùng từ rất là cẩn thận. Y biết tính nết chủ thượng của mình, lỡ mà làm hắn mất hứng, hắn sẽ giết cả đồng tộc mà không hề chớp mắt.
"Nếu không phải năm đó Đế Quân bận thôn phệ một thế giới khác không rảnh bứt ra, chúng ta làm sao đến mức bị đám kiến hôi của thế giới này nhốt mấy ngàn năm!" Nói tới đây, giọng của thủ lĩnh cũng nhẹ bớt đi: "Ngươi yên tâm, lần này bản tôn nhất định sẽ không lỗ mãng như trước nữa. Bây giờ chúng ta chỉ cần phối hợp với đám Thiên Nhân kia nghênh đón Đế Quân, thế giới này trước sau gì cũng sẽ là vật trong lòng bàn tay.”
"Vậy theo ý tôn thượng, chúng ta có cần ra tay ngăn cản một chút...”
"Không cần.” Thủ lĩnh lắc đầu, "Tinh Hải vừa mở, Chân Thần và những sinh linh kia cũng sẽ bắt đầu đại chiến, chúng ta chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi. Đến lúc đó...”
"Tôn thượng anh minh! Là tiểu nhân ngu dốt.”
"Hừ. Ngươi đương nhiên là ngu dốt, nhưng đối với tộc ta có thể nói là trung thành và tận tâm. Ngươi cứ yên tâm, đợi tới lúc Đế Quân hàng lâm, ta sẽ báo cáo với Đế Quân, công lao của ngươi sẽ được ta ghi vào bảng danh sách thập thất Ma Tướng.”
Bóng đen cả người run lên, hô to: "Tạ ơn tôn thượng!"
"Không cần đa lễ.” Thủ lĩnh cau mặt, vẻ không thích cái kiểu này, bóng đen vội vàng ngượng ngùng đứng dậy.
"Đúng rồi, cái người Thiên Ngô chuyển thế kia thế nào rồi?" Thủ lĩnh hỏi.
"Lời dặn của tôn thượng, tiểu nhân đã sớm hoàn thành xong. Vị Chân Thần đại nhân đó bây giờ chẳng khác gì một con chó điên, gặp ai cũng cắn.” Bóng đen vui vẻ.
"Vậy sao?" Đôi mắt của thủ lĩnh bắn ra hai tia huyết quang đáng sợ.
"Vậy thì thả con chó điên đó ra đi, để cho cái thế giới này càng thêm hỗn loạn, sau đó càng dễ bỏ vào trong túi.”
...
Lúc Tô Trường An trở lại Thiên Lam viện, đã là giờ Tuất.
Sau khi rời khỏi quán rượu, hắn đã đi lung tung không định trước, muốn ngắm nghía Trường An.
Lần chia tay này, không biết sẽ lại có bao nhiêu người không còn được ngắm cảnh sắc nơi này nữa.
Nghĩ tới đây, Tô Trường An nhịn không được đi nhiều thêm một chút, nhìn thành Trường An người đến người đi, nghĩ nghĩ từ xưa đến nay đã có bao nhiêu người mang theo mộng tưởng đi tới nơi này, sau đó cuối cùng kết thúc trong cô đơn.
Nhưng tu vi hôm nay của hắn dù sao cũng không còn giống ngày xưa, tâm tính đương nhiên cũng thoáng đạt đi không ít.
Trở lại Thiên Lam viện, mọi dao động trong lòng cũng không còn nữa.
Lúc này đã qua giờ cơm, trên Diễn Võ trường, sáu đệ tử cũ dẫn tám đệ tử mới ra đó so chiêu. Trong đạo tu hành, lĩnh ngộ đương nhiên quan trọng, nhưng thực chiến là không thể miễn. Dù tu vi của ngươi có mạnh cỡ nào mà không biết cách vận dụng thì cũng chỉ làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.
Cho nên Thiên Lam viện xưa nay luôn chú trọng thực chiến, hơn chục đệ tử dưới con mắt giám sát của Mục Quy Vân, đang tuôn mồ hôi như mưa.
Nhưng vừa thấy Tô Trường An đi vào, đám hậu bối lập tức ngừng lại, vừa hiếu kì vừa kinh sợ nhìn theo Tô Trường An.
Lý Các Đình đang đối chiến với Du Mục Cổ cũng bỏ quên luôn, chạy về phía Tô Trường An.
Song đương nhiên, Lý Các Đình vừa mới dợm chân ra, sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Mục Quy Vân.
"Trở lại!"
Giọng nói không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm đủ chấn nhiếp đám hậu bối.
Lý Các Đình biến sắc, vội thu chân về, quay lại đứng cạnh Du Mục Cổ.
Du Mục Cổ nhìn ra Lý Các Đình không vui, bèn thì thầm với cô mấy câu, đôi mắt cô gái nhỏ liền cong lên như trăng lưỡi liềm, gật gù, sau đó tiếp tục chiến đấu với Du Mục Cổ, các sư huynh đệ chung quanh thấy thế, cũng quay lại tiếp tục tập luyện.
Lúc này, Mục Quy Vân ném cho Tô Trường An một ánh mắt khó chịu, ý trách hắn tại sao lại quấy rầy đệ tử của y tu hành.
Tô Trường An chỉ biết cười khổ. Hắn đâu có muốn như thế.
Người đời luôn kính hắn, cầu hắn, nhưng mà không có yêu thương hắn.
Hắn nhớ hồi trước kia, nghe người ta đánh giá về Ngọc Hành.
Bây giờ hắn đã hiểu được, đây nói chung là đạo lý đứng chỗ cao khó tránh khỏi thấy lạnh.
Mục Quy Vân vẫy tay một cái với Tô Trường An, ý bảo hắn biến nhanh cho y nhờ.
Hành động ấy chẳng những không làm Tô Trường An bất mãn, lại còn làm hắn cảm thấy thân thương. Bây giờ người đời đối xử với hắn, nhìn tưởng rất tôn sùng, nhưng kì thật không thân, chỉ còn có mấy người Mục Quy Vân là vẫn còn đối xử với hắn như ngày xưa cũ, cái này quả thật không dễ, chỉ có bằng hữu thật sự mới làm được mà thôi.
Hắn lắc đầu, không quấy rầy nữa, đi vào trong nội viện.
Trong nội viện Thiên Lam Thất Tinh các, yên tĩnh và trang nghiêm.
Tô Trường An định đi tới một tòa các, nhưng nghĩ sao đó rồi dừng lại.
Thời gian không còn sớm, hắn nghĩ hay thôi không nên tới quấy rầy các sư thúc nghỉ ngơi, ngày mai bàn bạc cũng không muộn —— dù sao đại chiến cũng đã tới, còn an nhàn được ngày nào thì hay ngày đó.
Nghĩ vậy, hắn xoay người, trở về phòng mình.
"Vĩnh Ninh quan báo tin về, hôm qua Man tộc Nữ Vương đã dẫn theo bảy quốc trụ Man tộc vào biên cảnh, với tốc độ của họ, hẳn chừng sáu bảy ngày nữa sẽ đuổi tới Trường An.” Nhưng ngay lúc đó, sau lưng hắn đã vang lên một giọng nói trong trẻo.
Tô Trường An quay lại, Quách Tước chẳng biết đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào.
Hắn không khỏi cười khổ, hành tung của mình rốt cuộc vẫn không gạt được vị Thiên Cơ Tinh Vẫn này.
"Nhanh như vậy?" Hắn có chút kinh ngạc, Man tộc còn xa hơn Yêu tộc, mà Ma Thanh Linh nhanh như vậy đã chạy tới Vĩnh Ninh quan, chẳng lẽ Quách Tước vừa mới truyền tin ra là họ lập tức đi ngay hay sao!
"Vậy không đúng sao!? Xem ra cái Man tộc Nữ Vương đại nhân đó đối với ngươi đúng là tâm tâm niệm niệm ha.”
Trên mặt Quách Tước hiện lên vẻ chế nhạo nhàn nhạt.
Tô Trường An cười khổ, các sư thúc này của hắn trước mặt người thường thì uy nghiêm vạn phần, nhưng chỉ có hắn biết, trong số họ chẳng có một ai là đứng đắn.
"Sư thúc đừng ghẹo ta nữa, chuyện Tiễn Quân bên kia ta còn chưa xử lý xong, bây giờ đại chiến lại sắp tới, ta làm gì còn tâm tư với mấy việc này.” Hắn bất đắc dĩ nói.
Nhưng Quách Tước lại càng thêm vui vẻ, ra vẻ thần bí quay đầu nhìn về phía cửa ra vào sân.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Vừa nói dứt lời, không đợi Tô Trường An kịp phản ứng, đã xoay người bỏ đi.
Một làn gió thơm bắn tới.
"Cha!"
Một tiếng kêu to, một bóng người nhào vào lòng Tô Trường An.
---o0o---