THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong

Lúc này vẻ mặt Hầu Như Ý chợt cứng đờ, gã cúi đầu, sững sờ nhìn lỗ máu phá vỡ ngực mình một chút, lại nhìn một chút đầu thương mà gã rất quen thuộc.

Trên mặt của gã không có thống khổ tê tâm liệt phế, cũng không có sợ hãi sắp chết.

Nếu có, chỉ là cực kỳ khó tin.

Đó là sư huynh của gã, cùng gã bái nhập một tòa học viện, là sư huynh cũng như sư phụ.

Bọn họ cùng tu hành cùng rèn luyện một chỗ.

Y đối với gã mà nói, là thầy, là huynh, là phụ.

Gã trở lại Trường An lần này, sớm đã làm tốt chuẩn bị mang tính mạng ra đánh bạc. Chết đối với gã mà nói là một chuyện trong dự liệu.

Thậm chí gã từng suy nghĩ qua mình rốt cuộc chết sẽ chết như thế nào.

Là chết trong tay Liêm Bán Thành? Hay là chết ở trong tay Tư Mã Hủ?

Những chuyện này gã đều có chỗ chuẩn bị.

Chỉ là, gã như thế nào cũng không nghĩ ra, mình sẽ chết ở trong tay Đại sư huynh mà mình luôn luôn sùng kính.

Thế nên dù cho lúc này khí tức của gã đã dần dần tiêu tán, gã vẫn không thể tin được tất cả chuyện này là sự thật.

Bên tai truyền đến mấy tiếng kinh hô.

Nhưng gã vẫn còn như không nghe thấy, gã rất khó khăn quay đầu, muốn nhìn rõ ràng rốt cuộc là người nào mang thương đâm vào tim của mình?

Đó cũng không phải là một chuyện đơn giản, ít nhất đối với Hầu Như Ý bây giờ mà nói là như vậy.

Sức sống của gã đã từ từ tiêu tan, lỗ máu ở ngực khiến lực khống chế của gã với tứ chi của mình từ từ yếu đi. Hô hấp của gã trở nên khó khăn, suy nghĩ trong đầu trở nên chậm chạp.

Nhưng gã vẫn dựa vào một hơi của bản thân chậm rãi quay đầu, gã muốn nhìn thấy gương mặt đó, muốn xác định gương mặt đó, không phải là sư huynh của gã.

Y không có khả năng giết ta, cũng không có lý do gì giết ta. Gã nghĩ như vậy, đầu gã rốt cuộc cũng theo đó xoay lại, muốn thấy rõ hình dáng gương mặt đó.

Nhưng hình như chủ nhân cây thương kia lại không muốn gã như nguyện, vì vậy, lúc đó một tiếng xoẹt chợt vang lên.

Cây thương kia, đang ở trên ngực gã bị y rút ra.

Đến cuối cùng Hầu Như Ý vẫn không thấy rõ được hình dạng gương mặt đó, theo trường thương bị rút ra, trước mắt của gã tối sầm, cứ như vậy bịch một tiếng ngã xuống.

Thân thể của gã như con rối tan hoang không có kết cấu gì nằm ở đó, máu tươi từ ngực tràn ra hòa với máu tươi của tử thi chằng chịt bên ngoài Thiên Lam viện lan tràn ra bốn phía, cho đến khi máu nhuộm đỏ con đường nơi đây.

"Ta sẽ thay ngươi thủ vững Thiên Lam." Từ Nhượng khuôn mặt lạnh lùng như sương lạnh, con mắt màu đỏ tươi như điên nói.

Sau đó, y không hề liếc nhìn thi thể dưới chân mình, mà lấy vẻ mặt khiến người ta sợ hãi quay đầu nhìn về phía ba người Tô Trường An.

Đây là một màn khiến người ta rất bất ngờ, trong mắt ba người tràn đầy hoảng sợ, cho đến khi thân thể Hầu Như Ý hoàn toàn ngã xuống, triệt để mất đi sự sống, ba người khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại.

"Từ Nhượng! Ngươi điên rồi sao!!!" La Ngọc Nhi là người đầu tiên rút kiếm của mình ra, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm Từ Nhượng nghiêm nghị hỏi.

"Điên?" Từ Nhượng như nghe chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, y nở nụ cười thê lương, giọng trầm thấp ẩn chứa vô tận hàn ý, từ trong miệng y nói ra.

"Ta làm sao lại điên? Ta không phải là vì thủ vững Thiên Lam sao?"

"Tư Mã Hủ nói cho ta biết, chỉ cần ta giết hết các ngươi, Thiên Lam liền là của ta. Mà đúng lúc, các ngươi đều nguyện ý chết vì Thiên Lam, đây có gì sai sao? Không phải là đúng lúc sao?" Y nói như vậy, hư ảnh ác lang sau lưng y càng ngưng thực.

"Tư Mã Hủ nói mà ngươi cũng tin? Ta xem ngươi vì lợi ích đốt cháy tâm, quên mất nguồn gốc rồi!"

"Hôm nay La Ngọc Nhi ta phải thay các sư tôn thanh lý môn đồ bất tài nhà ngươi!" La Ngọc Nhi nói xong, khí tức trên thên bắt đầu khởi động, trường kiếm trong tay lấy một hóa mười, lấy mười hóa trăm muốn chém ra.

Nhưng giờ phút này một cái tay chợt từ một bên duỗi ra, cứng rắn cắt đứt La Ngọc Nhi đang vận sức chờ phát động phi kiếm.

La Ngọc Nhi chấn động, nhìn về phía vị thò tay cắt ngang bóng người của mình, lạnh lùng hỏi: "Hoa Phi Tạc, ngươi có ý gì, chẳng lẽ cũng muốn cùng một giuộc với tên ruồng bỏ sư môn đáng xấu hổ kia?"

Hoa Phi Tạc bọc hồng y nhẹ lắc đầu, giọng trầm thấp nói: "Ngươi không phải là đối thủ của y, y đã thành Tinh Vẫn."

La Ngọc Nhi chấn động, nàng nhìn về phía Từ Nhượng lần nữa, đến lúc này nàng mới chú ý hư ảnh ác lang sau lưng Từ Nhượng.

Lúc này một truyền thuyết đáng sợ nổi lên trong lòng nàng.

"Tham Lang! Ngươi luyện là hung tinh?" Nàng bỗng nhiên mở to mắt, vẻ mặt khó tin chìn chằm chằm nam tử cầm song thương trong tay trước mắt. "Ngươi sao dám ruồng bỏ tổ huấn, tu luyện hung thần chi vật như thế?"

"Hung thần? Trên đời này đứng đầu hung thần sao qua được nhân tâm (lòng người). Cùng so sánh với nhân tâm, vật gì có thể được xưng tụng hung thần?" Từ Nhượng cười lạnh không cho là đúng.

Sau đó, y xóa sạch nụ cười thay vào đó là từng trận sát ý hiện ra.

Y nói lần nữa: "Nhị vị sư đệ sư muội yên tâm, sau khi giết các ngươi rồi, ta chắc chắn sẽ thay các ngươi và các sư tôn bảo vệ tốt Thiên Lam viện!"

Nói xong, lúc này trường thương trong tay y rung động, thanh trường thương trong suốt bên tay trái liền hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng về phía mặt La Ngọc Nhi.

La Ngọc Nhi giật mình, lập tức mặt hoa biến sắc.

Dù cho một thương này chỉ là Từ Nhượng tùy ý phóng ra, nhưng đúng như Hoa Phi Tạc nói bây giờ Từ Nhượng đã là Tinh Vẫn, dù chỉ là một chiêu tùy ý, La Ngọc Nhi cũng tuyệt không có khả năng tiếp được. Thậm chí nàng cũng không kịp né tránh.

Mà sát cơ ẩn chứa trong một thương này tuyệt không phải giả tạo, La Ngọc Nhi có lý do tin tưởng, chỉ cần mình bị một thương này đánh trúng, một giây sau mình sẽ như sư đệ Hầu Như Ý làm vong hồn dưới thương của Từ Nhượng.

Nhưng bây giờ mũi thương đã tới mi tâm của nàng, nàng lại không có biện pháp gì.

Mắt nàng thấy phải hương tiêu ngọc vẫn, chết trên tay đồng môn của mình. Lúc này La Ngọc Nhi không khỏi sinh ra vài phần tuyệt vọng, ngay lúc nàng gần như sắp buông bỏ thì một đạo ánh đao sáng lên, sau đó nương theo ánh đao này, một bóng người nhìn qua có chút gầy yếu đứng chắn ở trước mặt nàng.

Chỉ nghe phanh một tiếng giòn vang truyền đến, thanh trường thương sát ý lẫm liệt cứ như vậy bị thanh đao kia đánh bay, ở giữa không trung quay cuồng một trận, cuối cùng vững vàng trở lại trong tay Từ Nhượng.

"Hừm...?" Từ Nhượng hừ nhẹ một tiếng, hình như đã sớm đoán trước chuyện này, y vuốt vuốt trên dưới trường thương trong tay một trận, sau đó nhìn về phía thiếu niên ngăn trước người Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi. Y nói: "Cần gì nóng vội, hôm nay ngươi cùng bọn họ đều phải chết."

Nhưng Tô Trường An không có vì Từ Nhượng châm chọc khiêu khích mà tức giận, hắn chỉ ngẩng cao đầu nhìn y, rất chăm chú hỏi: "Vì sao?"

Từ Nhượng cười lớn hơn, vẻ mặt y thản nhiên nói: "Vì sao? Không phải là giống các ngươi à? Vì thủ vững Thiên Lam?"

"Không đúng." Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu.

"Có gì không đúng?" Từ Nhượng hỏi.

"Ngươi không hiểu Thiên Lam." Tô Trường An bình tĩnh trả lời.

"Ta không hiểu Thiên Lam?" Từ Nhượng như đã nghe được lời nói vớ vẩn nhất trên đời này, lúc này vẻ mặt của y trở nên có vài phần dữ tợn, giọng y luôn luôn băng lãnh chợt lớn thêm vài phần. "Ta từ mười hai tuổi bái nhập Thiên Lam, mười lăm tuổi được sư tôn Thiên Xu thu làm đệ tử thân truyền, hôm nay tính ra đã tu hành hơn hai mươi năm, ngươi nói ta không hiểu Thiên Lam? Ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi là tên hậu bối nhập môn không đến một năm, được tên phản đồ Mạc Thính Vũ nhặt về từ Bắc địa đã hiểu?"

Tô Trường An nghe vậy lắc đầu lần nữa, sắc mặt của hắn bình tĩnh như trước, không có chút ý tứ nào tranh luận cùng Từ Nhượng. Thật giống như nói chuyện cùng Từ Nhượng không khác gì đàn gảy tai trâu.

Hắn chỉ là đem đao của mình chỉ về phía Từ Nhượng, khi đó tóc cùng tay áo của hắn đột nhiên bắt đầu cuồng loạn tung bay, đôi mắt thay đổi, một con sáng như tuyết trắng, một con đen như đêm tối.

Giọng hắn băng lãnh cũng vang lên theo.

"Ta Tô Trường An, dùng danh Thủ Vọng Giả đời thứ chín Thiên Lam viện trục xuất ngươi khỏi sư môn!"

"Kể từ hôm nay, Thiên Lam viện ta cùng ngươi, không chết không thôi!"

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc