THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: alreii

"Tô công tử, mời." Đi theo Vân lão băng qua hành lang dài bảy cua tám rẽ, cuối cùng tới được điểm đến của chuyến này.

Nhưng Vân lão lại không có ý tiến vào trong đó, lão lập tức nghiêng qua một bên, người hơi cong, tỏ ý Tô Trường An đi vào trong đó.

Nói ra cũng kỳ lạ, Tinh Thần các này nhìn từ bên ngoài chỉ là một lầu các ba tầng kích cỡ bình thường, nhưng tiến vào trong đó mới phát hiện giấu giếm huyền cơ, hẳn là tiên hiền xây dựng nơi này đã vận dụng loại quy luật không gian nào đó, đem bên trong Tinh Thần các này mở ra to lớn như vậy, Tô Trường An tính toán một chút, nếu thật sự so sánh, kích cỡ của Tinh Thần các này tuy không so được với tòa hoàng cung nằm trong thành Trường An, nhưng cũng có thể so với đại viện của Sở gia ở Giang Đông rồi.

Có điều mấy thứ này đều chỉ là chuyện ngoài lề.

Lúc này hắn hít sâu một hơi, ánh mắt hơi liếc về phía Vân lão bên cạnh, mà trên mặt lão giả này từ đầu đến đuôi đều mang theo ý cười nịnh nọt.

Tô Trường An vẫn không nghĩ ra được, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, mặc kệ nói thế nào thì Hồng Loan vẫn là kết quả do linh hồn của Thanh Loan và linh hồn của Tất Phương dung hợp với nhau, theo lý sẽ không hại hắn, huống chi nếu thật sự muốn quấy rối hắn, vào lúc hắn mới bị Thiên Đạo phản phệ mới là thời cơ tốt nhất, sao còn cần phải chờ tới bây giờ?

Nghĩ như vậy, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cánh cửa lớn trước mắt ra.

Sau đó.

Nghi ngờ, băn khoăn hoặc là bất an trên mặt hắn đều ngưng đọng lại ở một khắc này.

Tất nhiên miêu tả đó thực ra cũng không chính xác.

Biểu tình trên khuôn mặt của hắn có thể nói là cực kỳ ngoạn mục, nếu thật sự phải tìm một từ ngữ hoa mỹ để hình dung thì đó chính là ‘ngơ ra’.

Đúng vậy, hắn sững sờ tại chỗ.

Cảnh tượng đập vào mắt là một thế giới lửa đỏ.

Trụ tường màu lửa đỏ, rèm vải màu lửa đỏ, ly ngọc kim bôi màu lửa đỏ cùng với...

Một thân hình màu lửa đỏ.

Đó là Hồng Loan.

Nàng nằm ở trên một chiếc giường thấp, cánh tay trắng như ngọc phơi bày ở bên ngoài, thân thể tuyệt vời bên dưới áo quần lụa mỏng như ẩn như hiện.

Hai mắt của nàng ẩn tình nhìn Tô Trường An, như một mỹ phụ đang đau khổ chờ phu quân trở lại, nhưng lại không giống với mỹ phụ, toàn thân nàng đều tỏa ra một làn hơi thở thanh xuân, hấp dẫn người tiến vào.

Tô Trường An nhìn đến có chút đờ đẫn.

Không chỉ bởi vì cách ăn mặc của Hồng Loan lúc này tạo ra chấn động to lớn cho hắn, càng là bởi vì cảnh tượng này khác xa nhiều so với dự đoán của hắn.

Hắn quên phải tiến lên, cứ đứng tại chỗ như vậy, con mắt trợn tròn, môi hơi tách ra.

Có điều cuối cùng có người không nhìn nổi nửa, Vân lão kia rất có ánh mắt ở phía sau đẩy mạnh Tô Trường An một cái, Tô Trường An không kịp đề phòng, thân thể thoáng lảo đảo đã tiến vào bên trong. Mà Vân lão cũng ngay lúc đó nhanh chóng đóng cửa lại, coi bộ hẳn là không cho Tô Trường An có cơ hội bỏ trốn.

Tô Trường An ngã ngồi trên đất, hắn theo bản năng muốn lui ra ngoài, nhưng cửa đã đóng lại.

"Ực!"

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Hồng Loan đang nhìn hắn cười yêu kiều, chẳng hiểu sao cảm thấy sợ hãi.

Cho dù đối mặt với Tinh Vẫn, Chân Thần, thậm chí là Thiên Nhân thì Tô Trường An cũng chưa từng cảm thấy sợ sệt chút nào, nhưng vào lúc này lại có chút sợ hãi.

Hồng Loan nở nụ cười, nàng lười biếng từ trên chiếc giường kia đứng lên, bước chậm về phía Tô Trường An.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Cũng không biết sự thật là như vậy, hay chỉ là suy nghĩ chủ quan của Tô Trường An.

Hồng Loan hình như đi rất chậm.

Quần lụa mỏng của nàng đong đưa, dáng người của nàng thướt tha, mang theo một luồng mị hoặc không nói rõ được.

Cuối cùng nàng đi tới bên cạnh Tô Trường An, vươn đôi cánh tay ngọc trắng như ngó sen của nàng đỡ hắn dậy.

"Trường An." Nàng gọi, giọng nói ôn nhu dịu dàng, tình ý quanh quẩn.

Tô Trường An vẫn còn đang sững sờ, đầu hắn trống rỗng, thời gian hai mươi năm qua, hắn từng trải qua bách quỷ dạ hành hoang đường khủng bố, từng thấy chiến trường cực kỳ bi thảm ở Tây Lương, nhưng chưa bao giờ được thể nghiệm tình cảnh thế này.

Hắn sững sờ mặc cho Hồng Loan đỡ thân thể của hắn ngồi xuống trước một chiếc bàn đã sớm được chuẩn bị tốt.

Hắn và nàng ngồi xếp bằng xuống, nhưng lại dựa quá gần, thậm chí Tô Trường An có thể ngửi được một mùi hương không thể gọi tên được tràn ra từ trong cơ thể Hồng Loan, nhưng lại rất đặc biệt, cực kỳ dễ ngửi.

Nhịp tim hắn dần tăng nhanh, trên mặt hiện lên hai rặng mây hồng.

"Ngươi nếm thử xem, ta tự mình nấu." Hồng Loan dường như rất hài lòng với biểu hiện lúc này của Tô Trường An, nàng vươn tay ra, gấp lấy một món ăn trên bàn, để vào bên miệng Tô Trường An.

Tô Trường An theo bản năng ngậm lấy, cẩn thận nhai.

"Thế nào? Có ngon không?" Mà lúc này Hồng Loan lại rất căng thẳng nhìn Tô Trường An, trên vẻ mặt viết đầy mong đợi và lo lắng. Giống như một đứa bé làm chuyện gì đó, ôm tâm trạng thấp thỏm, trông đợi trưởng bối khen ngợi hoặc là trách mắng.

Món này tất nhiên là rất tuyệt.

Bất kể là màu sắc hay là mùi vị.

Nàng dùng thời gian thật lâu mới từ trong đống thực đơn chọn ra được món này, từ nguyên liệu nấu ăn đến gia vị đều là chú tâm lựa chọn, cộng thêm sức lĩnh ngộ của Chân Thần, để tâm như vậy, thức ăn làm ra so với đám ngự trù có tuổi nghề làm bếp mười mấy năm không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Bởi vậy, sau khi Tô Trường An ăn món kia, đã cảm thấy một mùi thơm tràn đầy giữa môi răng của mình.

"Ừ, ăn ngon." Hắn gật đầu, cho ra đánh giá trong lòng mình.

"Thật không?" Trên mặt Hồng Loan liền hiện lên thần sắc kinh ngạc lẫn vui mừng, nàng lại vội vàng gắp một món khác, đưa tới bên miệng Tô Trường An, "nếm thử món này, ta dùng chim trĩ cùng với măng tươi hảo hạng nhất trên Thiên Môn sơn, còn có nấm hương, rượu gạo chế biến thành, tốn rất nhiều công sức." Không biết là cố ý hay vô tình, thân thể của nàng vào lúc này gần như là tựa ở trên người Tô Trường An, cảm nhận được hương khí mềm mại kia quanh quẩn bên chóp mũi, Tô Trường An càng trở nên mất hồn lạc vía.

Hắn cảm thấy bản thân như đang bay trên mây, trong lúc ngẩn ngơ sinh ra cảm giác không chân thật.

Thời gian nửa khắc đồng hồ liền trôi qua như vậy.

Tô Trường An được Hồng Loan hầu hạ đều nếm thử tất cả món ăn trên bàn một lần, không thể phủ nhận đều là mỹ vị trên thế gian đều khó có thể thấy được, chí ít trong thời gian hai mươi năm quá khứ của Tô Trường An, hắn chưa từng được ăn món nào mỹ vị như vậy.

Sau đó hắn lại uống cạn ba ly rượu ngon không biết tên, đầu càng trở nên choáng váng.

"Trường An, thích thức ăn ta nấu cho ngươi chứ?" Đôi mắt màu đỏ của Hồng Loan lúc này lóe sáng nhìn Tô Trường An, hỏi như vậy.

Tô Trường An cũng nhìn người trước mắt.

Nàng giống với Thanh Loan như vậy, ngoại trừ đôi con ngươi màu đỏ cùng với một cái ấn ký giữa mi tâm thì gần như không tìm được khác biệt nào khác, hắn có hơi hoảng hốt.

Có lẽ các nàng vốn chính là một người.

Có lẽ nàng chính là Thanh Loan.

Ý niệm đó không thể phủ nhận cứ hiện lên trong đầu hắn.

"Thích." Hắn ngơ ngác gật đầu.

"Vậy về sau mỗi ngày ta đều nấu cho ngươi ăn được không?" Hồng Loan lại hỏi, giọng điệu ôn nhu, lại hàm chứa tình ý khiến người khó mà kháng cự.

"Được." Tô Trường An lại gật đầu, thần sắc trên mặt càng trở nên ngẩn ngơ.

"Vậy chúng ta vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng nhau được không?" Nàng lại hỏi, đôi mắt đỏ tươi chậm rãi khép lại, đôi môi kiều diễm ướt át ngay lúc này chậm rãi dán lên.

"Vĩnh viễn... vĩnh viễn... ở cùng nhau..." Tô Trường An như nói mớ lặp lại câu này, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, muốn hôn lên đôi môi kia.

Nhưng lúc đó trong đầu lại chợt nhớ đến trong ngôi miếu đổ nát ở thành Trường An, có một cô gái cũng từng nói lời đó với hắn.

Gương mặt nàng từ từ chồng lên gương mặt của cô gái trước mắt.

Nhưng con ngươi của nàng lại đặc biệt như vậy.

Như tuyết liên trên Thiên Sơn, như nước ngầm dưới mặt đất, không nhiễm bụi trần.

Thậm chí vào lúc này hắn cảm thấy lạnh run, chợt giật mình tỉnh lại.

Nhìn nữ tử đã dựa vào trong lòng hắn, trong lòng hốt hoảng như đã làm sai chuyện gì đó vậy, hắn vươn tay đẩy mạnh nữ tử trong lòng ra.

Hồng Loan vốn đã chờ đợi được Tô Trường An ôm mình vào lòng lại bị đẩy một cái liền mở hai mắt ra, nàng không hiểu cho nên nhìn Tô Trường An, nghi ngờ hỏi: "làm sao vậy? Trường An?"

Nhưng có lẽ là nàng đã nhận ra điều gì đó, trong con ngươi vậy mà tuôn ra một tầng sương mù.

"Có phải ngươi vẫn đang để ý thân phận của ta hay không? Ta vốn chính là Thanh Loan, cũng là Tất Phương, chúng ta thân là một thể, lại chia làm hai ý thức, chỉ là hôm nay lại hóa thành một thể!" Nàng nói, giọt lệ trong con ngươi đã như ẩn như hiện.

Tô Trường An sửng sốt, Hồng Loan tuy không phải Thanh Loan, nhưng lại là hóa thân của Thanh Loan, khiến nàng thương tâm, chẳng phải đang khiến Thanh Loan thương tâm hay sao?

Hắn lời ra đến bên miệng thì lại không nói ra được.

"Không phải..." Hắn lắc đầu, cuối cùng vẫn nói ra lời trái lương tâm. Đạo lý đó tất nhiên hắn hiểu, Thiên Đạo cũng từng nói với hắn, nhưng hắn chung quy vẫn không vượt qua được cánh cửa trong lòng.

"Vậy thì tại sao?" Hồng Loan nào phải là người Tô Trường An hắn có thể tùy ý lừa gạt, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấu băn khoăn trong lòng Tô Trường An. "Đây chính là dáng vẻ nguyên bản của Thanh Loan! Thanh Loan ngươi thích trên bản chất cũng không có khác biệt gì với ta, chỉ là nàng chưa từng có ký ức Chân Thần trăm ngàn năm trước như ta mà thôi."

"Ta..." Tô Trường An chần chừ, muốn biện giải gì đó, nhưng lời đến bên môi lại không biết nên nói thế nào.

"Có phải bởi vì nàng ta hay không?" Hồng Loan chợt tiếp lời hỏi như vậy.

Tô Trường An lại sửng sốt, có điều lần này hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

‘Nàng ta’ trong miệng Hồng Loan tất nhiên không phải Thanh Loan mà là Cổ Tiễn Quân.

Thanh Loan tất nhiên biết rõ sự tồn tại của Cổ Tiễn Quân, nhưng nàng trước nay đối với Tô Trường An bảo sao làm vậy, trước giờ sẽ không chủ động hỏi. Mà Cổ Tiễn Quân lại biết Thanh Loan vì Tô Trường An mà thân hãm Tinh Thần các, Tô Trường An có thẹn với nàng, cho nên cũng không có nhắc đến.

Các nàng đối với nhau cứ như là một cấm khu, không tới một bước cuối cùng, chắc chắn sẽ không nói đến.

Nhưng Hồng Loan lại không phải Thanh Loan.

Nàng dù sao có ký ức của Tất Phương, nàng thân là Chân Thân từng là chúa tể của thế giới này, trong mắt nàng chưa từng chứa được hạt cát nào, huống chi còn là Cổ Tiễn Quân sẽ cướp nam nhân với nàng.

Nàng đổ lỗi cho sự do dự lúc này của Tô Trường An lên người Cổ Tiễn Quân.

Mà Tô Trường An chần chừ cũng vừa vặn chứng thực với suy đoán trong lòng nàng.

"Ta sẽ giết nàng." Hồng Loan nói như vậy.

"Cái gì?" Tô Trường An nghe vậy trong lòng chấn động, hắn nhìn về phía Hồng Loan, lúc này vẻ mặt nàng âm u lạnh lẽo, quanh thân tràn ngập sát ý giống như thực chất khiến Tô Trường An không dám hoài nghi quyết tâm trong lòng Hồng Loan chút nào.

Mà hắn làm sao có thể thật sự cho phép xảy ra chuyện như vậy?

Tất nhiên cẩn thận suy nghĩ tới tất cả mọi thứ đều là vấn đề của bản thân hắn.

Hắn luôn do dự không quyết định giữa mấy cô gái, không nỡ buông tay, cũng không đành lòng cự tuyệt.

Thực ra nói cho cùng là tham niệm và lòng chiếm hữu trong lòng hắn quấy phá.

Có lẽ giờ là lúc nên làm ra lựa chọn.

Ý nghĩ đó không tránh được nhảy ra trong đầu của hắn, nhưng rốt cuộc nên lựa chọn thế nào, lúc này hắn vẫn không nghĩ rõ được, nhưng có thể xác định một điều là hắn sẽ không để Hồng Loan thật sự xuất thủ làm ra chuyện bất lợi gì với Cổ Tiễn Quân.

"Sao nào? Luyến tiếc? Nhưng ta cứ muốn giết nàng!" Vẻ chấn kinh trên mặt Tô Trường An không thể nghi ngờ làm cho sát ý trong lòng Hồng Loan thêm kiên định, "Ta liền đến Giang Đông, lấy đầu của nàng đến trước mặt ngươi."

Nói rồi Hồng Loan liền làm bộ như muốn đi.

"Không được!" Có câu nói quan tâm ắt sẽ bị loạn, Tô Trường An thấy vậy liền vội vàng tiến lên muốn giữ Hồng Loan lại, nhưng Hồng Loan như đã sớm có chuẩn bị, thân thể nhẹ nhàng bay về phía sau đã tránh thoát cánh tay vươn tới của Tô Trường An.

"Ngươi quan tâm nàng như vậy?" Lúc này sắc mặt Hồng Loan đã trở nên cực kỳ khó coi.

Hành động vừa rồi của nàng thực ra chỉ làm bộ thôi, muốn xem thử phản ứng của Tô Trường An, nhưng đâu ngờ được Tô Trường An lại quan tâm Cổ Tiễn Quân như vậy, điều này khiến nàng làm sao chịu được.

Nàng cũng không phải Thanh Loan, có trí nhớ và nhân cách của Tất Phương, tính tình của nàng cực kỳ quái gở, thậm chí có thể nói là độc đoán, tuy vẫn thích Tô Trường An như cũ, nhưng lại không phải người có thể dễ dàng khoan dung cho người khác như Thanh Loan trước kia.

Khí thế quanh thân nàng vào lúc này dâng lên, ấn ký đỏ tươi giữa mi tâm lại càng sáng chói, giống như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

"Ngươi càng như vậy thì ta càng muốn giết nàng ta!" Nàng nói vậy, trong lòng rốt cuộc đã thật sự động sát cơ, một đôi cánh đỏ to lớn giương ra phía sau lưng nàng, hai cánh nàng khẽ rung, muốn rời đi.

Tô Trường An lúc này nào có tâm tư giải thích gì với Hồng Loan, trong lòng hắn khẽ động, linh lực quanh thân dâng trào ra.

"Tam Thiên Phù Đồ!" Hắn quát to một tiếng, ba ngàn linh kiếm kia vào lúc này nổ mạnh bắn ra, vây quanh lấy thân thể Hồng Loan, nhưng lại không định ra tay.

Hắn tất nhiên không muốn làm Hồng Loan bị thương, hành động đó chỉ là vì muốn ngăn nàng lại.

Nhưng rơi vào trong mắt Hồng Loan lại là Tô Trường An vì Cổ Tiễn Quân mà muốn ra tay với nàng, lòng nàng lạnh lẽo.

Một cảm giác bi thương gần như khiến nàng hít thở khó khăn dâng lên trong lồng ngực, nàng cảm thấy nghẹt thở, nước mắt trong con ngươi lúc này muốn ngừng không ngừng được, theo gò má tuyệt mỹ của nàng trượt xuống.

Nàng nhìn Tô Trường An, nước mắt làm mờ đi tầm mắt của nàng.

"Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ giết nàng ta." Nói xong, một cổ linh lực tràn đầy liền từ trong thân thể nàng tuôn ra, ba ngàn linh kiếm vây quanh thân thể nàng bị lực lượng kia đánh vào mãnh liệt lui ra.

Đôi cánh sau lưng nàng lay động, thân thể như một ngôi sao băng, phá vỡ nóc nhà của Tinh Thần các, nổ vang một tiếng, bay đi.

"Hồng Loan!" Tô Trường An không kịp đề phòng khỏi lực chấn động kia, thân thể lảo đảo, hắn vội vàng tụ tập linh lực quanh thân chống đỡ, tuy ngăn lại được luồng linh lực kia, nhưng đợi đến khi hắn phục hồi lại tinh thần, bóng dáng của Hồng Loan đã hóa thành một dải sáng, chui qua khỏi nóc nhà đi rồi.

Hắn gọi một tiếng nhưng không được đáp lại, hắn biết Hồng Loan giờ đây bị hai tầng nhân cách của Thanh Loan và Tất Phương dằn vặt, có thể thật sự làm ra chuyện như vậy.

Ngay sau đó hắn không để ý nhiều nữa, ý nghĩ trong lòng khẽ chuyển, ba ngàn linh kiếm liền tụ tập lại, hóa thành một con Kiếm Long, thân thể hắn khẽ nhảy một cái rơi lên trên Kiếm Long kia, mà Kiếm Long như có linh tính, dường như cảm nhận được nôn nóng trong lòng Tô Trường An lúc này, chợt hóa thành một luồng sáng, đuổi về phía Hồng Loan biến mất.

Vân lão dựa theo mệnh lệnh lúc trước của Hồng Loan đang chỉnh lý chuyện trong các nghe thấy một tiếng vang lớn, liền thấy nóc lầu của Tinh Thần các bị phá mở, hai thân ảnh một trắng một đỏ của Tô Trường An và Hồng Loan truy đuổi chạy ra.

Lão hơi sững sờ, trong miệng lẩm bẩm cảm thán nói: "Thì ra người trong lúc yêu đương đều là kiểu này."

"Đây thì coi là gì." Mục Địch bên cạnh cũng sáp tới, gã dùng tư thái của người từng trải nói một cách sâu lắng: "đây là do Vân lão ngươi kiến thức nông cạn. Có câu nói là kim phong ngọc lộ vừa tương phùng, liền thắng nhân gian vô số*. Đây là tình sâu đậm, tất nhiên phải phiên vân phúc vũ, điên long đảo phượng**."

*Câu này ý chỉ Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm chỉ gặp nhau một lần vào đêm thất tịch, nhưng hơn xa những đôi vợ chồng chỉ bằng mặt không bằng lòng ở nhân gian.

**Phiên vân phúc vũ: dùng để hình dung những người hay đùa giỡn thủ đoạn/ Điên long đảo phượng: chỉ sự lưu luyến giữa nam nữ.


"Ô... là như vậy à? Còn cần phiên vân phúc vũ?" Vân lão sửng sốt, lão từ nhỏ đã vào Tinh Thần các, ngoại trừ cần đưa đám Tinh Vẫn thì gần như chưa bao giờ tiếp xúc với bên ngoài, tình yêu nam nữ càng dốt đặc cán mai, nghe được lời của Mục Địch, cảm giác hết sức thần kỳ, lại nghĩ không ra chuyện nam nữ đến cuối còn phải làm như vậy sao? Hai bên đánh nhau, phiên vân phúc vũ.

Nhưng nếu làm như vậy, lỡ làm đối phương bị thương, vậy không phải không tốt à?

"Đây là hiển nhiên, ta cần gì gạt ngươi?" Mục Địch nói rất chắc chắn, sau đó lại móc một quyển sách từ trong lồng ngực của mình ra, giở đến một trang, đưa tới trước mặt Vân lão, "nè, ngươi xem, trên sách viết như vậy."

"Hả?" Vân lão ngẩn ra, trong đầu hiếu kỳ sáp tới. Chỉ thấy trên sách viết "Đêm động phòng hoa chúc, có câu nói là một khắc thiên kim đáng ngàn vàng, hai người tất nhiên là xuân phong nhất độ, phiên vân phúc vũ. Ân ái như vậy, như mới lần đầu gặp nhau, sau một năm liền có con nối dõi."

"Thật sự là như vậy?" Vân lão xem xong một đoạn đó, liền gật đầu, lộ ra vẻ mặt không sai, "Thì ra con nối dõi ở nhân gian có được là nhờ vậy."

"Làm sao mà giả được, mấy ngày nay ta dốc lòng nghiên cứu chuyện nam nữ, chính là vì để phân ưu cho Các chủ, có điều thấy nàng và Tô công tử tiến triển nhanh như vậy, coi bộ sau này chúng ta không cần bôn ba vì chuyện này nữa." Mục Địch nói như trút được gánh nặng, rõ ràng mấy ngày này gã đường đường là một Tống Táng giả lại bị Hồng Loan kêu tới gọi đi, có lẽ đúng là rất mệt nhọc.

"Mục huynh nói rất đúng." Vân lão nghe vậy cũng gật đầu.

Có điều lão nghĩ lại, không nhịn được lại hỏi: "nhưng Tô công tử và Các chủ như vậy, có thể sẽ náo ra nguy hiểm gì hay không, chúng ta có cần đuổi theo xem thử không, để phòng ngừa lỡ như."

"Ài! Không phải ta nói ngươi, chuyện nam nữ này, kiêng kỵ nhất chính là có người khác ở bên cạnh quan sát, ngươi nghĩ thử, chúng ta đi qua lỡ như chọc cho Các chủ không vui thì sao." Mục Địch đau đớn nói. "Quá trình trong đó chắc chắn vô cùng nguy hiểm, không phải Các chủ Bạch Hà Viễn trước kia thường nói với chúng ta, thế gian hung ác nhất chính là tình yêu nam nữ. Có điều Các chủ tu vi cao thâm, chắc hẳn không có gì đáng ngại, nếu ngươi thật sự rảnh rỗi không bằng đi đọc mấy quyển điển tịch làm thế nào để giáo dục trẻ con đi."

"Hả? Có ý gì?" Vân lão nghe vậy không khỏi ngây ra.

"Ngươi nghĩ xem, Các chủ và Tô công tử phiên vân phúc vũ xong thì chính là hoài thai mười tháng, tiểu Các chủ sẽ xuất thế, mấy tên làm thuộc hạ chúng ta đây không phải nên san sẻ với Các chủ sao?" Mục Địch liếc lão một cái nói như vậy, xem ra có hơi bất mãn với ngộ tính của Vân lão.

"À." Vân lão kéo dài âm, gật đầu, cuối cùng đã hiểu được chuyện này.

Lão lại nhìn về phía Tô Trường An và Hồng Loan đã đánh nhau nơi chân trời, nghĩ tới chuyện sau mười tháng tiểu Các chủ ra đời, trong lòng chẳng hiểu sao có chút mong đợi, dù sao lão đã lớn tuổi như vậy còn chưa từng thấy trẻ con gào khóc đòi ăn đâu.

"Chuyện tốt! Chuyện tốt!" Lão nghĩ vậy rồi vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, rất sợ mình dòm ngó sẽ khiến Các chủ bất mãn.

Mà vào lúc đó cũng quay người bay xuống dưới núi, đúng như Mục Địch nói, lão nên đi tìm sách nuôi dưỡng trẻ con, nghiên cứu cẩn thận, để ngừa khiến cho Hồng Loan lại không vừa lòng.

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc