Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Bên trong phủ Thái Thú quận Gia Hán, mọi người cúi đầu buồn xo ngồi cùng một chỗ.
Bọn họ thực sự tìm được đường sống trong chỗ chết rồi.
Theo lý đây hẳn là một chuyện rất đáng để ăn mừng, nhưng giờ phút này thần sắc trên mặt bọn họ không biểu hiện ra chút sắc thái vui mừng nào.
Tô Trường An trở về mới là mấu chốt để bọn họ có thể tránh được kiếp nạn lần này, thế nhưng Tô Trường An vì bảo hộ an toàn cho bọn họ mà bị Tư Mã Hủ giữ lại. Ít nhất trong suy nghĩ của họ, Tô Trường An vì họ mới làm ra lựa chọn như vậy đấy.
Mà bây giờ Tô Trường An chưa biết sống chết, thật lâu chưa về.
Trong bọn họ có người là sư thúc của Tô Trường An, cũng có người là bạn bè hay cấp dưới của hắn. Trơ mắt nhìn Tô Trường An cứ như vậy rơi vào chỗ nguy hiểm, mọi người cũng khó có thể tiếp nhận thực tế như vậy, nhưng đồng thời đối với chuyện này bọn họ cũng không biết giải quyết ra sao.
"Sư huynh!" Mà đang ở trong sự nặng nề này, một vị nam tử lưng đeo đôi thương, đầu tóc bạc trắng, trên thân phủ đầy vết máu loang lổ chợt từ bên ngoài xông vào.
Mọi người sững sờ, cùng lúc đó đồng loạt đứng lên.
"Thế nào?" Hoa Phi Tạc là người đầu tiên đặt câu hỏi. Từ Quách Tước không thấy tăm hơi, Mục Lương Sơn cùng với Thái Bạch đạo nhân liên tiếp chết trận, trong một nhóm người đã dần dần có xu thế lấy Hoa Phi Tạc đứng đầu, dù sao bất kể là tu vi hay là lịch duyệt, mọi người đều lấy gã làm người cầm đầu.
"Tình huống của Ôn tướng quân và Miêu tướng quân đã ổn định lại, tàn quân Tây Lương cũng đều bị khống chế, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được hành tung của Cố tướng quân Cố Nha Lãng, có thể là..." Hầu Như Ý đáp lại như vậy, nhưng nói xong lời cuối cùng lại mang theo nhiều ít nghẹn ngào, lời ra đến khóe miệng hiển nhiên không thể nào nói tiếp.
Thực ra cũng không cần nhiều lời, đã nói tới tình trạng này, mọi người cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hầu Như Ý.
Điều này khiến cho sắc mặt mọi người ở đây không khỏi tối sầm lại.
Tây Lương quân dựa vào tà điển《 Minh Thư Huyết Kỷ 》mà Tô Trường An truyền xuống chống lại đại quân Tư Mã Hủ trên chiến trường có thể nói là đạt được thành tựu rất xuất sắc, một nửa thương vong của đại quân Tư Mã hầu như đều là xuất phát từ tay quân Tây Lương, nhưng đồng thời bọn chúng cũng phải trả một cái giá cực kỳ thảm khốc.
Nhân tính của bọn chúng theo từng trận chiến tiêu hao hầu như không còn, đến hôm nay rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán đã thành thú dữ chỉ biết giết chóc. Vì thế, Hầu Như Ý dưới mưu tính của Hoa Phi Tạc không thể không nghĩ biện pháp giam cầm bọn chúng lại. Đối với cảnh ngộ của những đồng bào mình, trong lòng mọi người cũng không cảm thấy dễ chịu. Mà Cố Nha Lãng chết trận, càng không ngừng tăng thêm áy náy trong lòng mọi người.
Trong đại điện lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.
Bất kể là lo lắng đối với tương lai, hay vẫn là thương xót cho những đồng bào chết trong chiến trận giờ phút này đều hóa thành từng tảng đá lớn đặt ở trong lòng mọi người để cho họ hầu như không thở nổi.
Hạ Hầu Minh ngồi trên đài cao chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nhìn mọi người dưới đài, trong hai tròng mắt ửng đỏ không thể tránh khỏi nổi lên một tia tuyệt vọng.
"Chư vị... Ta..."
Hắn há miệng ra, thanh tuyến hơi khô chát, nhưng đáng lưu ý chính là, lúc này đây, hắn cũng không tăng thêm các loại tự xưng như Cô, Trẫm, hoặc là Quả nhân như lúc trước.
Trên đại điện yên tĩnh này, thanh âm của Hạ Hầu Minh cũng không quá cao nhưng lại có vẻ cực kỳ đột ngột, bởi vậy, hắn rất thành công hấp dẫn được ánh mắt của nhiều người, bọn họ đều cùng lúc quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Minh.
Hạ Hầu Minh rụt cổ một cái, theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao trước đây vẫn còn có Thái Bạch đạo nhân luôn luôn hỗ trợ, mà bây giờ hắn đã mất đi một chỗ dựa cuối cùng. Nhưng sau một lúc hơi sợ hãi, Hạ Hầu Minh vẫn ngồi thẳng lưng, nói tiếp.
"Chư vị rơi vào hoàn cảnh này, nói cho cùng đều do ta khư khư cố chấp, hôm nay Tô ái... Tô công tử vì cứu ta mà người rơi vào hiểm cảnh, dùng thủ đoạn của Tư Mã Hủ có lẽ là lành ít dữ nhiều. Không bằng..." Nói đến đây, Hạ Hầu Minh dừng một chút, sắc mặt chần chờ liếc nhìn mọi người.
Rồi lại thấy con mắt mọi người vào lúc đó đều trầm xuống, lời nói thêm với biểu hiện của Hạ Hầu Minh lần này, khó tránh khỏi để cho mọi người cho rằng hắn sợ chiến mà muốn đầu hàng. Đây là chuyện mà mọi người nhất định không thể đồng ý, không nói đến phong cách làm việc của Tư Mã Hủ xưa nay tàn bạo, chỉ cần tướng sĩ hi sinh dọc theo con đường này, nếu như đầu hàng, vậy để bọn chúng ở chỗ nào?
Hạ Hầu Minh mặc dù thông minh, vượt xa khỏi thiếu niên cùng tuổi, nhưng giờ phút này lại không nghĩ ra suy nghĩ của mọi người chính là chuyện như vậy. Hắn thấy sắc mặt mọi người trầm thấp, liền cắn răng kiên trì tiếp tục nói: "Tô công tử không thể hi sinh vô ích, không bằng mọi người nhanh chóng chạy trốn, chờ sau này mưu kế việc lớn, một mình ta vì mọi người cản ở phía sau, nói cho cùng, ta cũng là cháu ruột của Hạ Hầu Lân, chắc hẳn sẽ không làm hại tính mạng ta!"
Lời vừa nói ra, mọi người khó tránh khỏi sững sờ. Nói chung đại đa số trong bọn họ cũng không có quá nhiều thiện cảm với vị tiểu hoàng đế này, chuẩn xác mà nói thiện cảm của họ đối với hắn đã tiêu hao gần như không còn sau một trận đánh ngoài thành Kiến Nghiệp kia, giờ phút này nghe được lời nói của hắn, không khỏi âm thầm cảm thán mình đã nhìn sai con người Hạ Hầu Minh, mặc dù tâm tính thiếu niên của hắn làm hỏng việc lớn, nhưng cuối cùng lại có khí phách của một người nam nhân.
Lúc này, Hoa Phi Tạc tiến lên trước, gã lắc đầu, nói ra: "không có tác dụng đâu, nếu như Tư Mã Hủ thực sự muốn giết chúng ta, chúng ta làm cách nào cũng không thể trốn thoát. Thậm chí trước đây, ta vẫn suy nghĩ, dùng lực lượng quân đội trên tay lão muốn chiếm được quận Gia Hán chẳng qua chỉ cần động ngón tay, binh lính dưới tay lão có thể bỏ cả quận Gia Hán này vào trong túi, mà chúng ta chẳng qua cũng chỉ là thịt cá trên thớt gỗ, mặc cho lão xâu xé mà thôi, nhưng lão chỉ khiêu chiến mỗi ngày, chưa bao giờ cho đại quân thực sự ra trận, điều này hiển nhiên hoàn toàn khác biệt với tác phong tàn nhẫn trước sau như một của lão, ta nghĩ mãi mà không rõ, nhưng cho đến khi Trường An xuất hiện ta mới hiểu được, hóa ra chúng ta vẫn chỉ là thẻ đánh bạc trong tay lão, dùng để uy hiếp Trường An!"
Nói tới chỗ này, thanh tuyến của Hoa Phi Tạc xưa nay tỉnh táo bình tĩnh cũng ít khi thấy nhả ra một vẻ tức giận khó có thể kìm nén nổi.
Vì Tư Mã Hủ nham hiểm xảo trá, cũng vì mọi người bao gồm cả mình yếu đuối.
"Vì vậy chúng ta không cần trốn, bởi vì ngay từ đầu Tư Mã Hủ đã không để chúng ta vào mắt, nếu lão thật sự muốn giết chúng ta, làm cách nào cũng khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay lão." Thanh tuyến của Hoa Phi vào lúc này chợt trầm xuống, mang theo một cỗ cảm giác vô lực thật sâu. Sau khi được chứng kiến lực lượng cường đại của những tên vương hầu kia, vị truyền nhân Thiên Quyền này, lần đầu tiên trong đáy lòng dâng lên cảm giác tiêu cực không cách nào phản kháng.
"Vậy chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết ở chỗ này sao?"
Mục Quy Vân được Tư Mã Trường Tuyết dìu đứng lên, y trợn mắt tròn xoe mà hỏi, trong hai tròng mắt hiển nhiên đã che kín tơ máu, nhìn qua vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
"..." Mọi người khi đó đều trầm mặc lại, bởi vì đáp án của vấn đề này hiển nhiên đã rõ ràng và tàn nhẫn như vậy.
Nhưng trầm mặc như vậy cũng không kéo dài quá lâu, một thanh âm trong sáng chợt từ phương xa truyền đến.
"Đương nhiên không!"
Thanh âm kia vang lên như vậy, mọi người vào lúc đó ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một thiếu niên cùng một vị lão giả đang chậm rãi từ phía chân trời bay tới.
---o0o---