Dịch giả: Đình Phong
Thanh Loan được Tô Trường An từ trong y quán kéo ra, Tô Trường An là bị người trong y quán đuổi ra.
Vị y sư đức cao vọng trọng trong Tây Giang thành cấp đáp án không khác gì vị y sư trong Lâm Dương trấn kia cho nên Thanh Loan liền muốn rút kiếm chém người.
Cũng may Tô Trường An đã có chuẩn bị ra tay ngăn cản không có kinh hãi đến vị y sư đã quá già kia. Nhưng có điều khác biệt chính là vị y sư này không lẻ loi một mình mà có đám đồ nhi thấy tình cảnh như vậy thì không cam lòng nên cùng nhau dùng sức đuổi hai người Tô Trường An chạy ra ngoài.
"Vì cái gì ngăn cản ta?" Thanh Loan vừa đi ra y quán vẻ mặt không cam lòng hỏi.
Tô Trường An thấy ánh mắt nghiêm túc của nàng thì nhịn không được lắc đầu gượng cười nói: "Người ta chỉ nói tình hình thực tế, có gì sai đâu."
"..." Thanh Loan nghe vậy thì trầm mặc lại không nói gì nữa.
Tô Trường An biết nàng vì lo lắng cho mình nên trong nội tâm không đành lòng an ủi: "Yên tâm, không phải vị nam tử kia nói y có biện pháp sao?"
Tô Trường An trước kia cũng không tin lời y nhưng sau khi nghe tên thì đã tán thành, đi đến y quán chỉ là muốn cho mình và Thanh Loan một cái công đạo thôi.
Tín nhiệm như vậy không vì cái gì khác chính là cái tên này - Quan Thương Hải!
Đệ nhất Thần tướng Đại Ngụy, Thắng Tà Tướng quân - Quan Thương Hải!
Thanh Loan gật đầu nhìn Tô Trường An nói: "Ta muốn đi với ngươi!"
Ánh mắt nàng kiên định làm chút suy nghĩ của Tô Trường An đều biến mất, hắn gật đầu cười đáp: "Ừ."
Phủ thành chủ đương nhiên là không người không biết đấy. Tô Trường An cùng Thanh Loan tùy ý tìm người hỏi thăm cũng có thể tìm được.
Vị Thần tướng đại nhân kia dường như đã sớm liệu được tình hình nên phái vị phó tướng đứng chờ đã lâu, lúc Tô Trường An xuất hiện ở đầu phố đã chạy ra đón chào cũng không nói nhiều liền dẫn hai người vào phủ đệ.
Phủ thành chủ Tây Giang này so ra thì kém phủ Vương gia Bắc Lam thành nhưng cũng được xưng tụng là tráng lệ. Mọi người bước qua cửa lớn là một vườn cảnh to lớn, gió xuân dào dạt tràn đầy sức sống. Qua sân nhỏ đi thêm trăm bước thì tới thư phòng.
Vị phó tướng nghiêng người mời bọn Tô Trường An đi vào. Hắn cũng không nghi ngờ gì cùng Thanh Loan đẩy cửa đi vào.
Thư phòng của đệ nhất Thần tướng Đại Ngụy, phủ thành chủ Tây Giang thành đương nhiên không nhỏ.
Trên bàn sách bày một bộ văn phòng tứ bảo cực kỳ tinh tế nhưng bên trên lại có chút bụi, dường như lâu rồi chủ nhân của nó không có sử dụng qua.
Mà chủ nhân của nó chính xác là không giống người thường dùng văn phòng tứ bảo, theo Tô Trường An cho là như vậy.
Giờ phút này Quan Thương Hải đang ngồi trên một cái giường thấp, tay cầm bát ngọc bích được chế tác tinh tế đang đưa từng quả bồ đào nhỏ vào trong miệng. Mỗi một quả vào miệng y đều nhai từ từ, vẻ mặt say mê giống như đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất thế gian.
Đối với việc hai người Tô Trường An đến vẻ mặt y không có chút nào ngoài ý muốn, chỉ hơi luyến tiếc đặt chén trong tay lên bàn dài, vẻ mặt vui vẻ vẫy tay gọi hai người.
Tô Trường An rất tự nhiên ngồi xuống một bên giường thấp, Thanh Loan nhu thuận đứng bên cạnh.
"Ta có một yêu cầu." Tô Trường An đi thẳng vào vấn đề.
Quan Thương Hải cảm thấy rất thú vị, người trẻ tuổi này đã biết tục danh của y nhưng sau đó vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti nói chuyện với mình, y đã nhiều năm không nhìn thấy người thú vị như vậy rồi nên y cười cười, lại cho một quả vào trong miệng.
"Nói nghe một chút."
"Ngươi chữa bệnh cho ta trước."
Quan Thương Hải nghe vậy dường như không thèm cân nhắc liền gật đầu, "Đây là tất nhiên, nếu không với trạng thái của ngươi bây giờ tới quan ngoại khác gì chịu chết."
Tô Trường An sững sờ, hắn không thể tưởng tượng nam tử dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình nên có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi không sợ sau khi chữa thương thì ta sẽ trốn thoát?"
"Ngươi xem Quan mỗ là người như thế nào, ngươi cảm thấy trước khi ta đưa ngươi vào Lai Vân thành ta sẽ để cho ngươi có chỗ chạy thoát?" Quan Thương Hải lơ đễnh cười cười: "Ngươi có thể yên tâm, ngày mai ta liền chữa thương cho ngươi."
Tô Trường An gật đầu, mặc dù thương thế trong người hắn nghiêm trọng nhưng không cần gấp một lúc.
"Đúng rồi, tiểu tử ngươi tên gì?" Quan Thương Hải chợt hỏi.
Y vào Tây Giang thành hai ba tháng cưỡng bức lợi dụng kéo được một chi quân đội, trong đó hiệp khách được mời chào mạnh hơn Tô Trường An có rất nhiều nhưng hắn làm y cảm thấy thú vị nên không nhịn được hỏi hai câu.
Tô Trường An lại hơi rối loạn, hắn đang là tội phạm truy nã không thể dùng tên thật nên nghĩ nghĩ một hồi đáp lại: "Nam Uyển."
"Nam Uyển? Cái tên kỳ cục?" Quan Thương Hải nhếch miệng sau đó nhìn Thanh Loan một cái hỏi, "Vậy còn nương tử của ngươi?"
"Thúy Ngọc." Đầu Tô Trường An đầy mồ hôi lạnh, đã nói bậy thì phải đến cùng vậy.
Hắn không muốn tiếp tục đề tài này nên xoay chuyển hỏi: "Về thế cục của Lai Vân thành có thể báo một chút?"
Tất nhiên Quan Thương Hải nhìn ra Tô Trường An giấu diếm thân phận của mình thậm chí không muốn đề cập, nhưng ngược lại y cũng không nói ra, ai sống trên đời có thể không có bí mật đây?
"Ngươi cũng biết thế cục quan ngoại bây giờ rồi?" Quan Thương Hải hỏi ngược lại.
Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ liền đem những tin đồn mình nghe được nói ra.
"Viễn Vân quan thất thủ, Võ Vương lui giữ Tây Lĩnh không ra, Bắc Thông Huyền tử thủ Vĩnh Ninh, đã nhiều lần thua trận."
Quan Thương Hải nghe vậy từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu nói: "Viễn Vân quan rơi vào tay mọi rợ không đề cập tới, Bắc Thông Huyền tử thủ Vĩnh Ninh cũng là nội địa Tây Lương, là quan ải cuối cùng của Tây Lương, Vĩnh Ninh còn, Tây Lương còn, Vĩnh Ninh mất, Tây Lương mất."
"Mặc dù Bắc Thông Huyền nhiều lần thua trận ở Vĩnh Ninh quan nhưng dù sao Vĩnh Ninh quan dựa vào Lang Nha sơn và Tàng Vân sơn tạo thành thế hiểm yếu, chỉ cần Bắc Thông Huyền nguyện ý tử thủ, Vương trụ của cửu đại thị tộc Man tộc không ra tay, y kiên trì một năm nửa năm cũng không phải không có khả năng."
"Nhưng mà, đạo quan hiểm yếu nhưng lại có một lỗ thủng chính là Lai Vân thành phía bắc! Chỉ cần đám Man tử cam lòng chạy một đoạn đường dài bỏ qua Lang Nha sơn ở phía bắc, tập kích Lai Vân là cắt được con đường lương thảo của Tây Lĩnh và Vĩnh Ninh, biến Vĩnh Ninh thành một tòa thành cô độc, vây không tới một tháng là sụp đổ!"
"Ta cũng nhận được tin tức trong một tháng Man tộc nhất định tập kích Lai Vân!"
"Cho nên từ khi ngươi vào thành luôn luôn chiêu binh mãi mã?" Tô Trường An hỏi.
Thời điểm hắn đến phủ thành chủ cũng nghe ngóng được trong khoảng thời gian này Quan Thương Hải càn rỡ ngang ngược, đơn giản là tìm đủ mọi cớ để lấy người ngựa từ thân hào vương tộc trong Tây Giang thành. Bây giờ nghĩ lại chắc là y đã sớm chuẩn bị cho chuyện Lai Vân thành.
"Ừ." Quan Thương Hải gật đầu.
"Đến lúc đó ngươi cũng dẫn chúng ta đi?"
"Sẽ không, lúc đó sẽ có người khác dẫn các ngươi." Nhưng lần này y lại lắc đầu.
"Vì sao?" Tô Trường An có chút nghi hoặc, sự tình Lai Vân thành trọng đại mà Quan Thương Hải cũng mưu tính cho chuyện này rất nhiều, giờ sao lại không tự thân ra trận? Hay nói cho cùng y chỉ là người sợ chết?
"Ta ở chỗ này thủ vững Tây Giang." Quan Thương Hải hồi đáp.
"Thủ vững Tây Giang?" Tô Trường An cảm thấy kỳ quái, hắn không khỏi hỏi lại: "Tây Lĩnh cùng Vĩnh Ninh đều có nơi hiểm yếu để dựa vào, ngươi không đi thủ Tây Lĩnh, cũng không thủ Vĩnh Ninh mà lại thủ Tây Giang? Như vậy chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi?"
Quan Thương Hải nhưng lại lắc đầu đứng lên thong thả nói.
"Vĩnh Ninh sau đó là Tây Lương, Tây Lĩnh sau đó là Tây Giang, sau Tây Giang đã là Trường An."
"Mất đi Vĩnh Ninh, vong chính là Tây Lương, mất đi Tây Lĩnh vong chính là Tây Vực. Nhưng mất Tây Giang đám Man tử kia thẳng tiến Trường An, hưng vong là thiên hạ."
"Thiên hạ của tổ tông giao phó lại, giao cho ai ta đều lo lắng nên chỉ có thể tự mình đi thủ."
Tô Trường An vẫn không hiểu hỏi tiếp: "Sao ngươi không cùng Bắc Thông Huyền, Phù Tam Thiên hợp binh, phần thắng sẽ càng lớn."
"Phần thắng? Cửu đại thị tộc của mọi rợ có mười hai vị Tinh Vẫn, dốc hết cả quốc lực của Đại Ngụy lại có nửa phần thắng sao?"
Thân thể Tô Trường An chấn động, sững sờ nói: "Đã thủ không được sao còn phải thủ?"
"Chiến là thua, trốn là hàng."
"Quan Thương Hải ta."
"Thà chết."
"Chứ không hàng."
---o0o---