Dịch: phuongkta1
Trong giọng nói của Thanh Loan không hề giữ lại tín nhiệm cùng kiên định khiến Tô Trường An sững sờ.
Hắn không thể nhớ rõ bao lâu không có nghe được Thanh Loan nói chuyện với hắn như vậy.
Giọng nói kia mang theo thân cận khiến cho hắn cảm giác như trở lại thời gian đã từng sống nương tựa lẫn nhau ở Tây Lương, hắn không có cách nào cự tuyệt Thanh Loan như thế, đồng thời hắn cũng tin tưởng Thanh Loan để hắn làm như vậy hiển nhiên có đạo lý của nàng.
Tà ảnh do Thiên Nhân hóa thành thực sự cường hãn, có lẽ Thanh Loan cũng đã nghĩ tới điểm này mới nói ra lời ấy, đây có lẽ là tia sống sót cuối cùng của bọn hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Trường An khẽ gật đầu.
Hắn đáp: "được!"
"Trước khi ta chết, lão không thể tổn thương được một cọng lông măng của ngươi." Thanh Loan cũng đưa ra lời hứa của mình.
Thân thể Tô Trường An vào lúc đó hạ xuống, nhắm hai con mắt lại trước mắt tà ảnh cùng trăm vạn quân Man, như lão tăng nhập định khoanh chân ngồi xuống.
Mà Thanh Loan cùng lúc đó cũng rút kiếm quay người, hai con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía tà ảnh ở chân trời lần nữa, nhưng chưa từng chú ý tới, giờ phút này phía sau nàng có một cô bé mang một bộ y phục màu xanh đang sững sờ nhìn bóng lưng của nàng.
Tà ảnh trầm lông mày, nói ra: "ngươi rất không tồi, cũng rất đặc biệt, nhưng ngươi chọn sai con đường của mình, bảo vệ người không nên bảo vệ. Nếu như ngươi bây giờ tỉnh ngộ, ta có thể vì Bạch Hà Viễn dốc sức nhiều năm cho chúng ta như vậy mà tha cho ngươi một mạng, nếu không...."
Cùng giống như lần trước, lúc này đây lão vẫn chưa kịp nói xong, kiếm của Thanh Loan hiển nhiên đã cấp ra đáp án của nàng.
Chỉ thấy Thanh Điểu sau lưng nàng phát ra một hồi thanh minh, thân thể của nàng liền mãnh liệt thẳng tắp đâm tới mặt tà ảnh.
Tốc độ của nàng cực nhanh, nhanh đến mức phía chân trời chỉ lưu lại một đường tàn ảnh màu xanh, ngay lập tức đã đi tới trước mặt tà ảnh.
Trên mặt tà ảnh rốt cuộc nổi lên một cỗ tức giận.
"Muốn chết!" Lão hừ lạnh nói ra, bàn quay màu vàng cực lớn sau lưng bắt đầu vận chuyển.
"Thiên đạo bảo hộ!" Lão phát ra một tiếng hét to, từng đường kim quang sáng chói từ trên bàn quay bắn ra, bao bọc thân thể lão, trường kiếm của Thanh Loan chạm tới bức tường màu vàng kia, giống như gặp tảng đá cứng rắn nhất trên đời này, phát ra một tiếng giòn vang, không thể nào dùng kiếm của mình đâm vào.
Ngay lúc tà ảnh thầm cho rằng Thanh Loan vào lúc này sẽ thúc giục linh lực chống lại, thân thể Thanh Loan lại giống như lông chim, nhận lấy xung lực phản lại do trường kiếm đập trên bức tường, bay lùi ra mấy trượng.
Tà ảnh sững sờ, ánh mắt chợt rơi vào trên người Tô Trường An đang ngồi thiền trên mặt đất, lão ngay lập tức hiểu rõ, biết được Thanh Loan hoàn toàn không có ý định đánh bại mình, hoặc có thể nói chính Thanh Loan cũng hiểu rõ ràng, chính nàng cũng không phải là đối thủ của tà ảnh, tất cả hành động đều chỉ muốn ngăn chặn lão vì tranh thủ chút thời gian cho Tô Trường An mà thôi.
Trên đời này từ lúc mới bắt đầu, chưa từng xuất hiện Tiên.
Tà ảnh cũng không thể nói đúng một vị Tiên rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng trong đủ loại truyền thuyết về Tiên, tà ảnh cũng không khó để biết đến sức mạnh của Tiên.
Lão không dám vô lễ, trong lòng dứt khoát vứt bỏ Thanh Loan, quay người bắn về phía Tô Trường An.
Hiển nhiên là muốn tránh đi Thanh Loan dây dưa, trực tiếp gạt bỏ tai họa ngầm là Tô Trường An.
Nhưng Thanh Loan sao có thể để lão thỏa mãn tâm nguyện, ngay trong giây phút tà ảnh phóng tới Tô Trường An, Thanh Điểu sau lưng Thanh Loan mãnh liệt vỗ cánh, vô số hỏa cầu màu xanh hiện ra từ dưới hai cánh của nàng.
"Đi!" Theo một tiếng hô khẽ của Thanh Loan.
Những hỏa cầu kia dùng tốc độ cực nhanh bắn tới thân thể tà ảnh.
Tà ảnh đang xung phong liều chết vào lúc đó trong lòng rùng mình, lão cảm nhận được bên trong hỏa cầu màu xanh kia bao bọc lực lượng kinh khủng, lão không dám vô lễ, đành phải buông tha ý định tập kích Tô Trường An, quay người vận dụng linh lực quanh người, lại gọi ra bức tường màu vàng kia một lần nữa, ngăn đỡ những hỏa cầu màu xanh này.
Mà trên không trung, thân thể Thanh Loan cũng bắt đầu chuyển động, nàng kéo lấy tàn ảnh màu xanh, ngay lập tức đi tới sau lưng tà ảnh, trường kiếm trong tay mang theo kiếm ý đầy trời, thẳng tắp đâm về sau lưng tà ảnh.
Tà ảnh không kịp đề phòng chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, lại vội vàng thúc giục linh lực của mình chuyển thân thể ra ngoài trăm trượng, lúc này mới tránh được sát chiêu của Thanh Loan.
Tà ảnh đứng lại thân thể lần nữa, nghĩ đến hiểm cảnh vừa rồi, nhiều ít có chút hoảng hồn, lão nhìn về nữ tử áo xanh kia, đã thấy nữ tử áo xanh giờ phút này cũng dùng đôi mắt không nhiễm bụi trần nhìn chăm chú lão.
"Ta nói rồi, ngươi không thể tổn thương hắn." Nàng nói như vậy, thannh tuyến lành lạnh giống như đôi mắt không có nửa phần chấn động của nàng, lại làm cho người khác không khỏi cảm nhận được một cỗ kiên định khi đánh bạc với tính mạng mình.
Tình huống của tà ảnh trong nháy mắt trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Lão muốn giết chết Tô Trường An lại cần phải giết chết Thanh Loan trước, nhưng thực lực mà Thanh Loan biểu hiện ra, trong thời gian ngắn lão khó có thể đánh chết. Tô Trường An giờ phút này lại đang ngộ đạo, người nào cũng khó có thể chắc chắn trong thời gian lão bị Thanh Loan dây dưa, Tô Trường An có thể ngộ đạo hay không.
Mà lúc lão nhìn Thanh Loan lại càng kinh sợ cùng bất định.
Phương xa chợt có hai cái thân ảnh bay nhanh đến, một người trong bọn họ lưng đeo trường cầm, một người eo quấn ống sáo.
Bọn họ hạ xuống phía sau lưng Thanh Loan, trên mặt ẩn chứa tức giận.
"Thanh Loan, ngươi muốn làm gì! Ngươi thực sự muốn vi phạm ý của Các chủ!" Trong đó vị nam tử eo quấn ông sáo kia chất vấn hỏi, trên mặt tức giận không che giấu chút nào.
"Ngươi đừng tưởng rằng được Các chủ coi trọng là ngươi có thể tùy ý làm bậy! Nếu người trách tội xuống, chỉ sợ ngươi cũng khó bảo toàn tính mạng!" Một vị nam tử lưng đeo trường cầm vào lúc đó phụ họa nói.
Thanh Loan lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, nói ra: "chuyện của ta, còn chưa tới phiên bọn ngươi nhúng tay."
Nói xong, nàng vung lên trường kiếm trong tay, một đường kiếm quang màu xanh bắn ra, liền muốn lấy đầu của hai người.
Tốc độ kiếm quang kia cực nhanh, uy năng ẩn chứa trong đó cũng cực kỳ tràn đầy, vượt xa tu vi của hai người, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra Thanh Loan lại dứt khoát như vậy, mắt thấy kiếm quang kia đã tới gần mình, nhưng hoàn toàn không kịp chống cự.
Mà vào thời khắc này, tà ảnh nhìn biến hóa như vậy, hai tay mạnh mẽ mở ra, bên trong bàn quay màu vàng sau lưng lão liền mãnh liệt bắn xuống hai đường hào quang màu vàng, bao bọc thân thể hai người trong đó, kiếm quang lạnh lùng của Thanh Loan chạm đến bức tường màu vàng kia lại giống như va chạm vào tường đá, phát ra một hồi trầm đục rồi sau đó tan thành mây khói.
Hai người còn chưa tỉnh hồn lại, sau một lúc sững sờ nhìn về tà ảnh ở chân trời, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.
"Mục Địch, Trường Cầm, tham kiến thượng nhân!" Bọn họ vội vàng quỳ xuống, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt, chẳng còn có nửa phần bộ dáng Tống Táng Giả đã từng là tồn tại không ai bì nổi.
"Ta ngăn cản nàng, các ngươi đi giết tiểu tử kia cho ta." Trong lòng tà ảnh vui vẻ, thầm nói hai người này tới kịp lúc, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ khác thường phân phó.
Hai người này nghe vậy nào dám không nghe theo, nhao nhao gật đầu nhận lệnh, gỡ xuống vũ khí của riêng mình, linh lực quanh thân vận chuyển, liền mãnh liệt giết tới Tô Trường An đang ngồi xếp bằng ở trên đất.
"Ngươi dám!" Thanh Loan thấy thế, trong lòng khẩn trương, nàng giận dữ hét lên, Thanh Điểu khổng lồ sau lưng chấn động hai cánh, muốn ngăn hai người kia lại, mà lúc này thân thể tà ảnh lóe lên, lại xuất hiện ở trước mặt Thanh Loan, mạnh mẽ ngăn chặn bước chân cứu viện của nàng lại.
Lúc này, hai người Mục Địch cùng Trường Cầm hiển nhiên đã đến trước mặt Tô Trường An.
Từng đạo sát chiêu lăng liệt sẽ gào thét tuôn ra.
Mà Thanh Loan lại bị tà ảnh kéo lấy, căn bản không có cách nào thoát thân, mắt thấy Tô Trường An sẽ chết ở dưới sát chiêu của hai người này.
Nhưng ngay lúc đó, hai người chợt thấy hoa mắt, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn lăng không xuất hiện ở trước mặt Tô Trường An, sát chiêu trước đó của bọn họ mãnh liệt dừng ngay lập tức khi thấy chủ nhân của bóng người kia.
Đó là một cô bé.
Giờ phút này tay nàng cầm một thanh trường kiếm màu đen, đỉnh đầu lơ lửng ba nghìn linh kiếm, bảy ngôi sao phía trên sáng rọi.
"Các ngươi!"
"Không ai được tổn thương hắn!"
Cô dùng thanh tuyến non nớt nói như vậy.
Khi đó trong con ngươi không nhiễm bụi trần của cô dường như có dấy lên ngọn lửa hừng hực, mà sau lưng, một con Thần Điểu màu xanh cực lớn mạnh mẽ bay lên từ trong cơ thể cô.
Thần Điểu kia giương rộng sải cánh, kêu to trong trẻo giống như chuông vàng ngoài cửa chính vang vọng bên ngoài quận Gia Hán.