THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: phuongkta1

Tô Trường An lúc ở Thiên Đạo các từng có may mắn được tìm hiểu qua đạo của Thiên Quyền, mặc dù chỉ là một chút da lông, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có thể hiểu một chút, do đó mới có thể biến hóa ra hư ảnh của Thiên Quyền.

Vì vậy dựa vào hư ảnh của Thiên Quyền, Tô Trường An vì Hoa Phi Tạc cưỡng ép bổ sung nguồn gốc lực lượng mà gã đã còn thừa không nhiều.

Đương nhiên nguồn gốc lực lượng này mỏng manh hơn nhiều so với nguồn gốc lực lượng được Thiên Quyền cấp cho, nhưng đủ để bảo vệ tính mạng Hoa Phi Tạc tạm thời, về phần sau này làm sao, Tô Trường An tin tưởng chờ hắn trở thành Tinh Vẫn, nhất định có biện pháp tốt hơn.

Nhưng lúc này Hoa Phi Tạc bệnh nặng mới khỏi, đương nhiên không thích hợp di chuyển nhiều, Tô Trường An sau khi sắp xếp để gã tu dưỡng thật tốt, rồi một thân một mình đi ra cửa phòng.

Mà ở ngoài phòng La Ngọc Nhi cùng với hai người thiếu nhiên nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, tuổi tác tương tự Tô Trường An hiển nhiên đang ở đó đợi chờ.

Lúc trông thấy Tô Trường An, trong con ngươi hai người thiếu niên kia lập tức hiện lên cuồng nhiệt trong thoáng chốc, sau đó chắp tay về phía Tô Trường An nói: "tham kiến gia chủ."

"Trường An, sư huynh thế nào? Gã muốn nói với ngươi điều gì?" La Ngọc Nhi lại không có những ý nghĩ này, nàng tiến lên một bước lôi kéo tay Tô Trường An lo lắng hỏi.

"Không đáng ngại." Tô Trường An ôn nhu nói, "người đi vào chăm sóc gã thật tốt, những ngày này gã có thể cần tĩnh dưỡng."

Nghe nói Hoa Phi Tạc không làm sao, vẻ lo lắng trên mặt La Ngọc Nhi hơi trì hoãn.

"Vậy ngươi cũng phải cẩn thận một chút, mọi thứ không nên quá xúc động." Nàng dặn dò như vậy, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía trong phòng, hiển nhiên tâm tư luôn dính ở trên người Hoa Phi Tạc.

Tô Trường An nhìn bộ dáng của nàng như vậy, thầm cảm thấy buồn cười.

"A..., sư thúc yên tâm, Trường An tự có "chừng mực"." Hắn nói như vậy, khóe miệng lại trồi lên một nụ cười chế nhạo.

La Ngọc Nhi dù sao ở trên danh nghĩa là sư thúc của Tô Trường An, bị hắn cười nhạo như vậy khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Sắc mặt nàng càng đỏ, hung hăng liếc Tô Trường An một cái, quay người đi tới gian phòng của Hoa Phi Tạc.

Tô Trường An nở nụ cười nhìn La Ngọc Nhi đi vào cửa phòng Hoa Phi Tạc, lúc hắn quay đầu nhìn về phía hai người trẻ tuổi kia, nụ cười trên mặt vào lúc đó tan thành mây khói.

"Gia chủ, người gọi hai chúng ta đến rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Một thiếu niên trong đó trái lại cũng rất giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, liếc mắt liền nhìn ra vẻ khác thường của Tô Trường An lúc này, y cúi đầu nói.

"Bọn ngươi tên gọi là gì?" Thanh tuyến Tô Trường An vào lúc đó cũng thấp hẳn xuống.

"Sở Giang Nam."

"Sở Vọng Mãng." Hai người hiển nhiên cung kính đáp lại.

"Bọn ngươi quen thuộc Giang Đông này sao?" Tô Trường An lại hỏi.

Hai người nghe vậy sững sờ, liền lại lần nữa nói: "Gia chủ nói gì vậy, hai người huynh đệ chúng ta đã sống ở Giang Đông từ nhỏ, đương nhiên là thuộc Giang Đông này như cháo."

"Tốt, ngoại trừ hai nhà Thẩm, Mạnh, cường hào Giang Đông còn có bốn nhà La, Tất, Phụng, Cố phân bố ở nơi nào, nói cho ta biết từng cái."

Hai người có thể được chọn đến hầu hạ Tô Trường An, đương nhiên cũng không phải là kẻ ngu dốt.

Lời nói của Tô Trường An lúc này để cho bọn họ nhạy cảm ý thức được đại khái mấy chuyện nào đó mà Tô Trường An muốn làm.

Nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt hai vị thiếu niên này lập tức trở nên có chút ửng hồng.

Bọn họ gần như không chút nghĩ ngợi bắt đầu nói cho Tô Trường An biết từng cái chỗ ở của bốn nhà kia.

Thân là gia tộc lớn của Giang Đông, bảy nhà tính cả Sở gia ở bên trong hầu như có thể nói là chủ nhân thực sự trên ý nghĩa của Giang Đông.

Mà muốn thống trị Giang Đông, hiển nhiên không thể chỉ dựa vào một chút tộc binh gia nô trong gia tộc của chính mình, bởi vậy bảy nhà đều có các loại sản nghiệp trải rộng Giang Đông, đồng thời các chức quan quan trọng của Giang Đông nói chung đều là bảy nhà này phân chia. Thêm nữa vì muốn quản lý sản nghiệp dưới tay mình tốt hơn, nhà chủ bảy tộc đều được đặt ở Kiến Nghiệp - quận thành Giang Đông!

"Trùng hợp như vậy, dẫn đường đi." Nghe hai người nói xong vị trí của bốn nhà này, sắc mặt Tô Trường An lập tức hiện lên một ý cười, hắn vốn tưởng rằng bảy tộc này hẳn là phân bố ở khắp Giang Đông, cũng không nghĩ đến thế mà đều ở bên trong thành Kiến Nghiệp, như thế trái lại giúp hắn giảm bớt đi rất nhiều phiền toái.

Hai người sao có thể không để ý, thần sắc kích động vội vàng vì Tô Trường An dẫn đường ở phía trước.

Trong đại viện Sở gia, người Sở gia trên đường đi ngang qua trông thấy Tô Trường An, cũng trước là hơi sững sờ, sau đó thần sắc liền kích động hành lễ với Tô Trường An.

Hiển nhiên lúc trước Tô Trường An đột nhiên xuất hiện, cứu vãn Sở gia đang trong tình thế nguy hiểm, dĩ nhiên khiến những người Sở gia mang ơn Tô Trường An.

Trong lòng Tô Trường An thực sự có nhiều áy náy đối với Sở gia, nếu như bọn họ không đưa đến ba nghìn đao khách, Sở gia hôm nay cũng sẽ không bị đám đạo chích kia khi nhục.

Bởi vậy, đối với người Sở gia thi lễ, hắn đều khiêm cung đáp lễ từng người, cũng dặn dò bọn họ không cần như thế. Nhưng hoàn toàn ngược lại, càng như vậy, càng khiến thái độ những người Sở gia đối với Tô Trường An tốt hơn rất nhiều.

Thế cho nên ba người mất đi gần nửa canh giờ mới đi ra khỏi đại viện Sở gia.

Nhưng vừa mới ra khỏi đại viện, Tô Trường An đã nhạy cảm phát hiện một số người đi đường nhìn như bình thường thì sắc mặt hơi đổi lúc nhận thấy hình bóng của hắn, mặc dù biến hóa như thế chỉ thoáng qua trong chốc lát, thần sắc những người đi đường cũng rất nhanh từ trong một khắc này bắt đầu hấp tấp rời đi, nhưng Tô Trường An vẫn nhận ra những điều này.

Ánh mắt của hắn hơi hơi nhíu lại, đại khái là đoán được những người đi đường này có lẽ là thám tử các gia tộc phái tới, lúc này rời đi hiển nhiên cũng là vì về tới trong nhà, bẩm báo hành tung của hắn.

Tô Trường An thực sự không có ý ngăn cản.

Bất kể âm mưu quỷ kế gì trước lực lượng tuyệt đối chẳng qua đều tự cho là thông minh.

Tô Trường An vào lúc này rốt cuộc hiểu rõ chỗ tốt của lực lượng, cũng hiểu được vì sao nhiều người vì mưu cầu lực lượng mà có thể vứt bỏ vợ con, mất đi nhân tính.

"Gia chủ, sao vậy?" Hai huynh đệ Sở Giang Nam, Sở Vọng Mãng ở bên cạnh đã nhận ra vẻ khác thường của Tô Trường An, đều cùng lúc đó lên tiếng hỏi.

"Không sao." Tô Trường An lắc đầu, trái lại cũng chưa từng nói tới hiện trạng của bản thân mình. Hắn cười cười nói: "dẫn đường đi."

"Vâng." Hai người hiển nhiên cũng không hỏi nhiều, lúc này dẫn Tô Trường An đi đến La gia - một trong bốn gia tộc kia.

Trên đường đi Tô Trường An đối với tình huống của La gia hoàn toàn chưa từng hỏi đến, điều này làm cho hai huynh đệ Sở gia vốn đã thuộc lòng những thứ này cảm thấy có chút chán nản, nhưng Tô Trường An lại đối với tình trạng của Sở gia cực kỳ quan tâm, cũng hỏi thăm nhiều chuyện của hai người, bọn họ cũng đều nhất nhất trả lời, không dám có nửa phần lãnh đạm.

Tô Trường An cũng do đó hiểu được một chút tình huống cực kỳ liên quan.

Ví dụ như Sở gia hôm nay người già phụ nữ và trẻ em tổng cộng hơn tám ngàn người, ngoài ra còn có bốn nghìn thanh niên tuổi như bọn hắn nhưng tu vi lại yếu kém rất nhiều, ngoài những người này ra chỉ còn lại những nhánh bên thiên phú không tốt, bị phái đi quản lý sản nghiệp các nơi. Nếu như tính cả những người này thì Sở gia ở Giang Đông nói chung có hơn bốn vạn người, người trẻ tuổi có thể tu hành ước chừng trên dưới một vạn.

Mà Sở Giang Nam cùng Sở Vọng Mãng đều là hậu duệ của chủ nhân Sở gia, hai người chính là đường huynh (anh con chú bác), các bậc cha chú đều là ba ngàn đao khách Giang Đông. Nhưng hôm nay đều đã chết trận, hồn phách nghỉ ngơi bên trong Phù Đồ Tam Thiên của Tô Trường An.

Nhưng hai người lại không có một chút ý tứ oán trách Tô Trường An, thậm chí lúc đề cập đến bậc cha chú, trên mặt chỉ mang theo vẻ sùng kính thật sâu.

Đao khách Giang Đông, đại khái là như thế.

Hai vật "mệnh" và "nghĩa", chỉ lấy được một thứ.

Tô Trường An khó có thể đánh giá Sở gia tuân theo tín niệm như vậy sinh sôi nảy nở cho tới bây giờ rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng hắn từ trong lòng kính sợ tín niệm của Sở gia.

Hắn trầm mặc, trong lòng cũng ngầm thề, một ngày hắn chưa chết, nhất định phải bảo vệ Sở gia chu toàn.

Không phải bởi vì Sở Tích Phong, cũng không phải bởi vì ba nghìn đao khách kia.

Càng bởi vì dưới suy nghĩ của Tô Trường An, nếu như thiên hạ đều là nghĩa sĩ như Sở gia, thiên hạ này sao có thể xuất hiện loạn thế như đã nói.

Hắn có lẽ không bao giờ làm được chữ nghĩa đứng đầu như Sở gia, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự kính trọng từ nội tâm hắn đối với những đao khách này.

Bọn họ chính là đao khách trong sách mà hắn vẫn muốn trở thành.

...

Thành Kiến Nghiệp rất lớn.

Đường lớn nên ba người bọn họ mất nửa canh giờ mới đi tới La gia, đương nhiên đây là vướng tu vi Sở Giang Nam cùng Sở Vọng Mãng cũng không cao thâm, Tô Trường An chỉ có thể phối hợp với tốc độ của hai người.

Cửa lớn La gia ngược lại cũng xưng được là rộng rãi to lớn, không thua kém so với những quý tộc hào phú trong thành Trường An.

Nghĩ đến ở trước kia chắc là đông như trẩy hội, khách quý chật nhà.

Nhưng hiện tại, có lẽ là bởi vì tin tức Tô Trường An đã được những thám tử kia đưa tới, lúc này cửa lớn La gia đóng chặt, trước cửa cũng không có một người.

"Gia chủ nghỉ chân, ta liền đi gõ cửa." Sở Giang Nam cau mày, trong lòng cũng có chút kỳ quái, theo lý gia tộc quyền thế như vậy, trước cửa như thế nào cũng có gã sai vặt chịu trách nhiệm truyền lại, nhưng hiện tại lại không có một người, nhiều ít có chút khác biệt.

Nói xong, y liền muốn tiến lên gõ cửa.

Nhưng vào lúc này, Tô Trường An lại đột nhiên đưa tay ra, một tay ngăn cản thân thể của Sở Giang Nam.

"Gia chủ?" Sở Giang Nam cùng Sở Vọng Mãng sững sờ, không khỏi có chút nghi hoặc.

Nhưng con mắt của Tô Trường An vào lúc đó bắt đầu híp lại, một đạo hàn mang hiện lên.

Hắn thanh tuyến vững vàng, nói: "nếu như không người chờ đón, vậy cần gì phải gõ cửa."

Nói xong, còn không chờ hai người lĩnh hội ý tứ trong đó, một đường linh lực tràn đầy bỗng nhiên từ trong cơ thể Tô Trường An tuôn ra, tòa cửa sân cao lớn này vào lúc đó phát ra một tiếng ầm ầm nổ vang, môn đình cực lớn tróc ra từ bức tường, dùng một loại tốc độ cực nhanh bay về phía nội viện. (môn đình: cổng và sân)

Hai cánh cửa cực lớn trên đường đi bay sát mặt đất, xốc lên những phiến đá tốt nhất phủ kín mặt đất trong đình viện, mang theo bụi bặm đầy trời.

Sau đó một đường ầm ầm nổ vang, hai phiến cửa lớn kia hung hăng đâm vào trên chính điện phía sau, đại điện rộng lớn cao gần ba trượng vào lúc đó liền bị hai cánh cửa phá mở, bức tường bằng hồng mộc đắt đỏ đột nhiên vỡ vụn, sau đó hai phiến cửa lớn tiếp tục bay về phía trước, lúc cắm vào hai cái trụ thẳng đứng trong đại điện mới dừng lại.

Đại điện của La gia vào lúc đó vang lên một hồi tiếng gào thét, nửa trước điện thờ ầm ầm sụp đổ, phần còn lại của điện thờ vào lúc này cũng lung lay sắp đổ.

Đương nhiên, cùng những động tĩnh này vang lên còn có tiếng kêu rên cùng kinh hô của những người La gia.

Sở Giang Nam cùng Sở Vọng Mãng kinh ngạc nhìn tình cảnh bi thảm trong viện lớn La gia, một lúc lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.

Bọn họ vốn tưởng rằng Tô Trường An để cho bọn họ thay hắn đi tới bốn gia tộc này chỉ vì lấy một cái thuyết pháp về việc bức bách Sở gia trước kia, nhưng không ngờ Tô Trường An vừa ra tay lại sử dụng ra sát chiêu lăng liệt như vậy, dường như không có một chút ý định cùng đối phương ngồi xuống cò kè mặc cả thật tốt.

Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu được, có lẽ ngay từ đầu bọn họ hiểu lầm ý đến của Tô Trường An.

Động tĩnh như vậy hiển nhiên khó tránh khỏi đưa tới những hộ gia đình chung quanh và người đi đường vây xem, chỉ cần một lát, chung quanh ba người đã vây đầy quần chúng nghe tiếng chạy tới, bọn họ chỉ trỏ Tô Trường An, hiển nhiên đối với người có thể đi tới La gia gây rối như vậy cũng cảm thấy đặc biệt hiếu kỳ.

Nhưng rất nhanh đã có người nhận ra Sở Giang Nam và Sở Vọng Mãng, cũng có thể đoán được đại khái đây là người Sở gia phản kích lại La gia.

Nhưng điều khiến bọn họ khó hiểu, La gia nhà lớn nghiệp lớn, cảnh nhà Sở gia sa sút, lác đác ba người vì sao lại có dũng khí gây khó khăn với La gia.

Xem ra, chuyện ba ngày trước đó Tô Trường An đánh bại Tinh Vẫn vẫn chưa được truyền ra trong tầng lớp dân chúng bình thường.

Đương nhiên trong này hiển nhiên vẫn có người thạo tin, bọn họ mặc dù chưa từng thấy Tô Trường An tận mắt, nhưng theo trang phục của Tô Trường An, cùng với thái độ kiêu ngạo trực tiếp phá hủy cửa lớn La gia đã có thể đoán được một chút.

"Giang Đông, chỉ sợ muốn biến thiên* rồi." Ý nghĩ như vậy gần như cùng một lúc vang lên trong đầu óc những người này. (*: đổi đời; biến đổi về chính trị phát sinh những thay đổi căn bản; thế lực phản động ngóc đầu trở lại)

Bụi bặm trong viện lớn La gia dần dần tản đi.

Viện lớn một mảnh hỗn độn dần dần hiện lên trong tầm mắt mọi người, những cây cối quý báu bị chặn ngang đụng nát, mảnh vỡ đồ sứ không biết tên cũng theo đó rơi lả tả trên đất. Tiếng kêu rên của người hầu hoặc tộc nhân rên rỉ trên mặt đất, cùng đợi sự giúp đỡ của người trong tộc.

Loảng xoảng Đ...A...N...G...G!

Loảng xoảng Đ...A...N...G...G!

Tiếng áo giáp va chạm dồn dập vang lên, một đội thị vệ đang mặc áo giáp, eo khoá kiếm kích nối đuôi nhau đi ra, một vị lão giả mặc một bộ áo đen dẫn theo mấy vị nam tử trung niên cũng mặc áo đen dưới sự che chở của những thị vệ, vẻ mặt tràn đầy tức giận đi ra.

"Tô gia chủ phô trương thật lớn, vừa ra tay liền lấy đi hơn mười mạng người La gia chúng ta! Ngươi là hạng người xem mạng người như cỏ rác, cũng xứng được xưng là truyền nhân Thiên Lam sao?" Lão giả kia hiển nhiên là nhân vật lớn của La gia, há miệng liền quát mắng, ngôn từ chính nghĩa, trung khí mười phần.

Đám khán giả chung quanh nghe vậy cũng cực kỳ đồng ý với lời nói của lão giả, người Thiên Lam viện từ xưa đến nay lấy bảo hộ muôn dân trăm họ làm nhiệm vụ của mình, mà Sở gia trăm năm đứng sừng sững ở Giang Đông, cũng có riêng thanh danh tốt đep yêu dân như con.

Nhưng hôm nay Tô Trường An này đã là truyền nhân Thiên Lam viện, lại là chủ nhân của Sở gia, ra tay lại lấy đi mạng sống của hơn mười người, điều này khiến cho lập trường của những khán giả kia vô thức đảo về phía một bên La gia.

Người trên đời này chung quy lại đều là như vậy.

Không biết từ đầu đến cuối, nhưng vẫn cứ ưa thích phán đoán người.

Theo bản năng đồng cảm với kẻ yếu, lại không biết được tất cả hành động của người trước khi được gọi là kẻ yếu.

"Chư vị toàn thân áo đen, đến đây gặp ta là ý gì?" Tô Trường An chưa từng đáp lại sự chất vấn của lão giả, trái lại hắn thấy được vấn đề nhìn như không liên quan.

Câu hỏi kia khiến lão giả sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ giận giữ, lão nổi giận mắng: "Giang Đông thi đấu, sư thúc Hoa Phi Tạc của ngươi giết ba vị Vấn Đạo cảnh của La gia chúng ta, gia chủ La Mộng Thần vẫn còn đang hôn mê, ngươi hỏi chúng ta vì sao phải mặc áo đen. Chẳng lẽ giống như ngươi là quý nhân hay quên đi!"

"À..., như vậy a." Tô Trường An làm như không thấy đối với những lời nói tức giận của lão giả, hắn nhẹ gật đầu, sắc mặt lặng yên như nước.

"Như vậy cũng tốt." Hắn giống như nhớ ra điều gì đó, lại chợt nói.

"Tốt?" Đám người La gia nghe vậy, lại càng phát ra phẫn nộ, ánh mắt nhìn về phía Tô Trường An giống nhứ có thể phun ra lửa ngay lập tức.

La gia tổn thất mấy vị tộc nhân đức cao vọng trọng, mà Tô Trường An lại vẫn đứng trước mặt bọn họ nói những lời châm chọc, phàm là nam nhi có chút máu nóng thì phẫn nộ vào lúc đó đều chạy lên não.

Dường như hiểu được mọi người tiếp thu sai ý của hắn.

Tô Trường An lắc đầu, nói: "chư vị chớ có suy đoán lung tung, ý của ta là..."

Nói đến đây, Tô Trường An dừng một chút, trong con ngươi của hắn vào lúc đó thoáng hiện một vòng hàn ý dày đặc.

"Ngày hôm nay bọn ngươi sẽ chết càng nhiều người, quần áo trên người cũng không cần đổi lại."

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc