THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: phuongkta1

Lễ lớn kế vị của Hạ Hầu Minh tiến hành vô cùng thuận lợi, cuối cùng mọi người mang theo tâm tình hoặc hưng phấn hoặc bất mãn nhao nhao rời đi.

Nhưng bất kể trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, vị trí bá chủ của Tô Trường An ở Giang Đông dĩ nhiên tất cả đều đã định.

Tu vi của bản thân có thể so sánh với Tinh Vẫn, thêm với Mục Lương Sơn gia nhập, còn có Quách Tước chưa tỉnh lại, ba vị Tinh Vẫn, phóng ánh mắt toàn bộ Giang Đông đã không có một người dám chống lại hắn.

Ngày thứ hai, Tô Trường An thức dậy từ sớm, cùng Cổ Tiễn Quân đi tới quân doanh.

Trên đường đi hễ có người biết đến hắn đều phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng một tiếng bái kiến Sở vương.

Tô Trường An nghĩ đến ít nhiều có chút buồn cười, hắn từ một thiếu niên nông thôn ở Bắc địa, trong mấy năm lại biến hóa nhanh chóng, thành quyền thần cầm giữ triều chính một tay che trời. Cái thế sự vô thường này, chớ nói người bên ngoài, ngay cả chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng hắn vẫn ra oai với từng người hắn gặp qua.

Cũng không phải hắn thực sự muốn hưởng thụ chuyện được mọi người lễ bái như vậy, chỉ là hắn cần bảo trì uy nghiêm như thế - trải qua những năm này khiến cho hắn hiểu được một cái đạo lý, làm cho người ta e ngại nhẹ nhõm hơn nhiều so với cùng người giảng đạo lý.

Tình nguyện khuất tùng quyền quý, cũng không muốn khuất tùng chính nghĩa.

Khi hắn cùng Cổ Tiễn Quân đi vào quân doanh, những đệ tử bảy tộc đã đợi ở đây từ sớm, nhao nhao lễ bái với hắn.

Tô Trường An là Sở vương, do Hoàng Đế Đại Ngụy tự mình sắc phong.

Vương vị này khác biệt so với Mục Lương Sơn được phong Mãng Thiên Vương hay Thái Bạch đạo nhân được phong Trung Liệt Vương.

Tô Trường An phong tước, là một chữ độc nhất.

Một chữ độc nhất là như thế nào?

Nói đơn giản một chút, cái này chính là một chữ Tịnh Kiên Vương.

Địa vị của hắn từ ý nào đó bên trên mà nói là tương xứng với Hạ Hầu Minh, bởi vậy, mọi người lễ bái với hắn, cũng có thể dễ hiểu.

"Tham kiến Sở vương!" Người dưới đài, hô to về phía Tô Trường An.

"Trong quân doanh, ta là tướng quân của các ngươi, những lễ tiết như thế này về sau miễn đi." Tô Trường An chậm rì rì nói.

Mọi người nghe vậy lúc đó nhao nhao đứng lên.

"Lễ lớn ngày hôm qua, các vị không có mặt, nhưng bệ hạ thánh minh, ta đã mang phong thưởng của các ngươi đến." Tô Trường An nhìn mọi người dưới đài nói ra, rồi sau đó từ trong lòng ngực móc ra một khối gấm vóc màu vàng, thần sắc trên mặt lập tức bắt đầu nghiêm túc.

Đệ tử bảy tộc thấy thế vội vàng quỳ xuống lần nữa.

"Bảy người Sở Giang Nam, Cố Hầu Minh, Tất Lâu Thành, Phụng Thiên Ứng, La Quốc Ninh, Thẩm Thư Lâm, Mạnh Trường Quan tiếp chỉ!"

"Có thần!" Bảy người này là thanh niên của bảy tộc mà Tô Trường An cất nhắc, giờ phút này nghe nói bọn họ còn có phong thưởng, lập tức cực kỳ kích động, đồng loạt lớn tiếng đáp lại.

"Các vị tuổi trẻ tài cao, là hậu nhân của danh môn, trẫm sắc phong các ngươi làm Vệ tướng quân, quan đến nhị phẩm, phân công quản lý bảy doanh quân Trục Man, sau này vì trẫm dốc sức thật tốt, đền đáp quốc gia!"

Bảy người này nghe vậy, thân thể dồn dập chấn động.

Vệ tướng quân chính là chức quan lớn nhất quân bộ phía dưới Thần tướng, lấy tuổi của bọn họ có thể được trọng dụng như vậy, nếu như sau này lại lập được chiến công, phong làm Thần tướng cũng không quá khó. Điều này khiến cho những người trẻ tuổi sao có thể không kích động đây?

"Chúng thần nhất định quên mình phục vụ báo đáp bệ hạ!"

"Đứng lên đi. Phong thưởng là nhỏ, tu hành là lớn, chớ phụ một phen khổ tâm của ta." Tô Trường An nhìn thần sắc kích động không thể che lấp trên khuôn mặt mọi người, lại cực kỳ bình tĩnh nói.

Rồi sau đó cũng không quan tâm đáy lòng mọi người đang nổi sóng, lại một lần nữa như trước kia mở ra lĩnh vực của mình, bắt đầu vì mọi người biểu hiện ra đạo uẩn Thiên Lam.

Mọi người trước kia đối với Tô Trường An đã rất kính sợ, hiện tại càng thêm không dám có nửa phần ngỗ nghịch, nhanh chóng thu hồi tâm tư của mình, bắt đầu tiến vào tu hành.

Chỉ là so với sự nghiêm túc trước kia, những đệ tử bảy tộc giờ phút này ngược lại là có chút rời rạc.

Chắc hẳn cũng vì sau khi đánh bại quân Tây Lương, trong lòng có chỗ đắc ý, cho nên lười biếng.

Đây cũng là lo lắng trong lòng Cổ Tiễn Quân trước kia.

Nhưng Tô Trường An cũng không vạch trần chuyện này, mà coi như không thấy biểu thị đạo uẩn Thiên Lam cho mọi người.

Thời gian một ngày qua đi rất nhanh.

Sau khi ăn cơm tối, Tô Trường An lại cùng ba vị thống soái quân Tây Lương đã được sắc phong Thần tướng gặp nhau một lần, rồi sau đó lại cùng Cổ Tiện Quân dắt tay rời đi.

Trên đường, Cổ Tiện Quân trầm mặc chợt nói.

"Trường An..." Nàng dường như có chút do dự, lời nói đến một nữa lại ngừng.

"Làm sao vậy?" Tô Trường An quay đầu nhìn về phía Cổ Tiễn Quân, trên mặt một ngày căng thẳng bỗng nhiên treo lên một nụ cười.

Nụ cười này đối với Tô Trường An trước kia mà nói là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng hiện tại, Cổ Tiễn Quân cũng ít khi có thể trông thấy ở trên mặt hắn.

"Huynh cảm thấy đệ tử bảy tộc thật sự có thể đủ trách nhiệm gánh vác việc chống lại Thác Bạt Nguyên Vũ sao?" Cổ Tiễn Quân hơi hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Đại quân của Thác Bạt Nguyên Vũ gần trăm vạn người, vả lại lúc này vẫn được triệu tập không ngừng từ đất Man, từng ngày qua ngày tăng cao.

Mà đệ tử bảy tộc chẳng qua chỉ hơn bốn vạn người, kinh nghiệm tác chiến không thể bằng quân Man, nàng không khỏi có chút lo lắng.

"Đương nhiên không thể." Tô Trường An lắc đầu, cực kỳ dứt khoát cấp đáp án của hắn cho Cổ Tiễn Quân.

Điều này hiển nhiên lại không tránh khỏi làm cho Cổ Tiễn Quân sững sờ.

Những ngày này, Tô Trường An gần như có hơn một nửa thời gian đều ngâm mình ở trong quân doanh, người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn muốn mài giũa bốn vạn đệ tử mà bảy tộc tập kết, hẳn là muốn chế tạo họ thành quân đội tinh nhuệ để tham dự loạn chiến Trung Nguyên về sau.

Thế nhưng giờ phút này, chính hắn lại phủ nhận điểm này, vậy vì sao những ngày này hắn lại mất công như vậy?

Cổ Tiễn Quân không khỏi có chút khó hiểu.

Đương nhiên, Tô Trường An lúc này nàng sớm đã không thể hiểu được, nhưng ít ra trên điểm này, nàng vốn cho rằng mình không thể nhìn lầm, giờ phút này nghe Tô Trường An nói như vậy, lại giống như chính mình đã hiểu sai mấy thứ gì đó, bởi vậy khắp nơi trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc.

"Đệ tử bảy tộc, bàn về tu vi thiên phú đương nhiên không kém, nhưng nếu nói nổi trội, trong đó cũng chỉ có vài người, những người còn lại cũng chỉ mạnh hơn quân Tây Lương vài phần mà thôi, thêm với từ nhỏ đã nhận hun đúc, tính dễ thích nghi cũng mạnh hơn vài phần."

"Thế nhưng thời gian mấy năm, bọn chúng có thể đạt tới loại tình trạng nào? Địa Linh? Thiên Thính? Những thứ đều khó có thể chống lại đám người Tư Mã Hủ, Thác Bạt Nguyên Vũ."

Tô Trường An tiếp tục nói, đối với Cổ Tiễn Quân hắn chưa từng có ý tứ giấu giếm, đương nhiên, nếu như nàng không hỏi, hắn cũng sẽ không nói ra, dù sao những chuyện này, dưới suy nghĩ của hắn, do hắn một người nhận lấy là được, không cần phải kéo người của hắn cùng một chỗ.

"Vậy ý của huynh là?" Nghi hoặc trong lòng Cổ Tiễn Quân lúc đó càng lớn.

"Ta đương nhiên là muốn mài giũa quân đội, nhưng cũng không vì bảy tộc tạo thành quân Trục Man." Tô Trường An nói ra, khóe miệng khơi gợi lên một ý cười sâu xa.

"Vậy huynh?" Cổ Tiễn Quân sững sờ, nhưng hồi phục thần trí rất nhanh.

"Ừ." Tô Trường An khẽ gật đầu, coi như là thừa nhận suy đoán trong lòng Cổ Tiễn Quân giờ phút này.

"Ta muốn quân đội tinh nhuệ, là quân Tây Lương. Mà đệ tử bảy tộc, chẳng qua chỉ là khối đá mài dao đầu tiên của quân Tây Lương."

Cổ Tiễn Quân nghe vậy lại sững sờ, nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên khóe miệng mang theo nụ cười trước mắt mình.

Nàng cảm thấy hắn tựa như có chút lạ lẫm.

Lạ lẫm thật giống như bọn họ chưa bao giờ quen biết.

Hắn rốt cuộc đã lớn lên, trưởng thành như sói dữ trong rừng rậm.

Hắn đang ẩn núp trong bóng tối.

Nếu như hắn không muốn hiện thân, không ai có thể thấy rõ hình dạng của hắn.

Mà chờ đến lúc hắn vượt sông đi về phía bắc, có lẽ toàn bộ thế giới đều bởi vì hắn mà run rẩy.

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc