Dịch giả: alreii
*Bách Điểu Triều Phượng: triều: triều kiến; Phượng: Phượng Hoàng, là Vương của muông chim trong truyền thuyết. Để ví dụ người đức cao vọng trọng mà mọi người cùng hướng tới.
Luồng ánh sáng chói mắt kia dần dần tiêu tán, đợt sóng khí cuồn cuộn rốt cuộc đã yên tĩnh lại ở ngoài trăm dặm.
Theo nó yên ổn còn có mảnh đất Tây Lương này.
Vô số thôn trang cùng thành trì hóa thành bột phấn dưới đợt dư âm này, vô số người còn ngủ say trong giấc mơ, nhưng vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.
Nhưng thân là hai người có liên quan lại không thèm để ý sinh tử của những phàm nhân này.
Trấn Tây Thần Hậu lùi lại, hổ khẩu của y có chút tê dại, Thanh Loan thức tỉnh Phượng Hoàng chân thân mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của y nhiều, cho dù có lực lượng của Thần Huyết, y vẫn không thể chiếm được chút tiện nghi nào trong lần giao thủ này.
Ngọn lửa trong con ngươi Thanh Loan càng sâu, nàng cũng bị vài vết thương trong lần đánh giáp lá cà này, nhưng đối với nó không thèm để ý chút nào.
Trong mắt nàng chỉ có nam tử kia, đáy lòng của nàng chỉ có phẫn nộ hừng hực như ngọn lửa quanh thân nàng. Nàng muốn dùng ngọn lửa này đốt nam tử trước mắt thành tro bụi, bằng không nàng sẽ bị nó đốt cháy hết.
Nàng lại hót lớn một tiếng, hai cánh vào lúc đó mở rộng ra, đôi cánh kia giống như đã che khuất bầu trời vậy, che giấu tất cả ánh sáng trên đời này, chỉ còn lại ngọn lửa xanh tử vong vẫn còn đang thiêu đốt quanh thân nàng.
Vào lúc đó, vô số quả cầu lửa màu xanh to lớn sinh ra từ hai cánh của nàng, sau đó một quả nối tiếp một quả, như sao băng rơi xuống thế gian, điên cuồng lại kiên quyết đập xuống vị trí chỗ Trấn Tây Thần Hậu.
Chúng nó chi chít như bạo vũ lê hoa*, cái trước rơi xuống cái sau tiến lên như tráng sĩ đi chết.
*Hình dung số lượng nhiều như mưa.
Vào lúc đó mày Trấn Tây Thần Hậu nhíu lại.
Y không dám khinh thường chút nào, chỉ thấy y chợt vỗ vào trường kiếm trong tay một cái, chuôi thanh phong kia liền treo lơ lửng trước người y, sau đó con dấu màu đen trước trán y đột ngột sáng lên. Y vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy cán kiếm một cái, lúc đó trường kiếm theo di động của tay y mà không ngừng huyễn hóa ra từng thanh từng thanh kiếm giống thanh phong y đúc.
Có điều chỉ trong nháy mắt, trước người y đã bày ra hơn ba ngàn chuôi thanh phong ba thước.
Vào lúc đó, ý niệm của y chợt hiện, những thanh trường kiếm kia như có cảm giác vậy, quay mũi nhọn lại, mũi kiếm nhắm thẳng về phía con Phượng Hoàng ở giữa không trung.
"Đi." Y ra lệnh một tiếng, âm thanh cực nhỏ nhưng lại hệt như sấm sét, xung quanh trăm dặm đều có thể nghe rõ. Tuy không đinh tai nhức óc, nhưng lại hút tâm hồn người.
Đột nhiên, Tây Lương tháng tư nổi phong tuyết.
Chúng nó tới đột nhiên như vậy, lại mãnh liệt như vậy.
Giống như mưa to trút nước, tuyết trắng xóa vào lúc đó tranh nhau rơi xuống. Nhưng đó cũng không phải hoa tuyết đơn giản, hàn ý cuộn theo trong từng cánh hoa tuyết không tầm thường cũng đủ để khiến một vị đại năng Vấn Đạo cảnh phải toàn lực ngăn cản.
Nhưng những hoa tuyết kia lại không rơi xuống đất, chúng nó như bị một vài cơn gió mạnh không nhìn thấy cuốn lên, bao quanh thân kiếm của những thanh trường kiếm kia.
Vì vậy những thanh kiếm kia liền mang theo phong tuyết đầy trời nghênh đón thiên hỏa diệt thế.
Đó tất nhiên là cảnh tượng rất rung động.
Mỗi một thanh kiếm đều cực kỳ chính xác đối mặt với một sao băng kéo theo đuôi lửa.
Không nghiêng lệch, không nhiều cũng không ít.
Từng đợt tiếng nổ to lớn vang lên, vô số quả cầu lửa bị trường kiếm đâm phá, hóa thành hoa lửa rơi xuống đất, thật lâu không tắt. Cũng có vô số trường kiếm bị nung chảy thành nước thép, cuối cùng bị bốc hơi đến không còn dấu vết.
Nhưng đây chỉ là vừa mới bắt đầu, theo sự va chạm của băng và lửa.
Trong thiên địa dường như bị thứ gì đó kẻ ra một đường.
Ngọn lửa màu xanh cùng với hoa tuyết màu trắng, nóng bỏng nồng liệt nhất cùng với hàn ý u lãnh nhất, bị phân cách bởi đường kẻ này.
Hai màu xanh trắng, như đã được phân biệt rõ ràng.
Không ngừng gặp nhau ở đường kẻ này, sau đó phá hủy lẫn nhau.
Hình như không cách nào thừa nhận cực nóng và cực lạnh như vậy, không gian trên đường kẻ kia bắt đầu trở nên cực kỳ không ổn định, thậm chí một vài nơi bắt đầu xuất hiện từng trận vặn vẹo mắt thường có thể thấy được.
Mà vặn vẹo đó theo sự đối kháng sức mạnh của hai người còn đang không ngừng tăng lên.
Không gian ở một vài nơi bắt đầu dần dần lõm xuống, mơ hồ có điềm báo sẽ tan vỡ.
Quy tắc của phương thế giới này đã không thể thừa nhận sự đối kháng của hai vị Thái Thượng cảnh, nếu như tiếp tục như vậy có thể sẽ khiến mười mấy dặm xung quanh thậm chí trăm dặm triệt để rơi vào hư vô vô biên.
Nhưng Thanh Loan lại không có ý dừng tay.
Nàng chỉ muốn giết y.
Vì vậy nàng không tiếc mạng sống của mình, không tiếc mạng sống của chúng sinh, thậm chí không tiếc sẽ triệt để hủy diệt phương thế giới này.
Nàng chỉ có hắn, không còn hắn, chỉ còn lại hận.
Trấn Tây Thần Hậu lại không giống vậy, y nhạy bén nhận ra được khác thường trong mảnh không gian này.
Không gian vặn vẹo, hậu quả đất đai sẽ biến thành hư vô y đã biết được từ trong ký ức tên Bán Thần trong cơ thể y, cho dù y nhìn chúng sinh như con kiến hôi nhưng cũng không muốn đảm đương hậu quả đáng sợ có thể xảy ra, nhưng y lại không thể dừng tay.
Không phải không muốn, là không thể.
Bởi vì thế công của Thanh Loan mãnh liệt như vậy, y đã nhìn ra được, con Phượng Hoàng này vì giết y nên đã đến mức không suy nghĩ bất kỳ hậu quả gì, một khi dừng tay y nhất định sẽ bị nàng gây thương tích.
Lại trôi qua mấy chục hơi thở.
Không gian vặn vẹo trở nên nghiêm trọng, cuối cùng một tiếng "rắc" vang lên, vang khắp thiên địa cực kỳ rõ ràng.
Đó là loại âm thanh ngọc lưu ly vỡ vụn.
Sau đó, một khe hở chợt xuất hiện trong bóng đêm giữa không trung, bên trong lộ ra đen tối so với bóng đêm ở nơi này còn đen kịt gấp trăm lần.
Nó không ngừng xoay tròn, hệt như có một luồng sức hút khó hiểu đang lôi kéo sự vật xung quanh, bất kể là lửa của Thanh Loan hay là kiếm của Trấn Tây Thần Hậu, thân thể hay ánh sao trên trời, đều bị nó hút vào bên trong bóng tối vô biên, cũng không tìm kiếm được nữa.
Tựa như cảm giác được khác thường đó, hai người gần như cùng lúc thu hồi lại thế công.
"Các hạ, dừng ở đây thôi." Trấn Tây Thần Hậu nhìn con Phượng Hoàng dục hỏa trên trời, lại liếc nhìn hắc ám còn đang chậm rãi khuếch trương kia nói.
Y không muốn đánh tiếp nữa, cũng cảm thấy Thanh Loan sẽ không tiếp tục đánh với y nữa, bởi vì một khi hư vô lại mở rộng, lực lượng đáng sợ đang tóe ra kia cho dù là Thái Thượng cũng khó thừa nhận.
Nhưng, y đã đánh giá thấp lửa giận trong lòng Thanh Loan.
"Ngươi, nhất định phải chết."
Lần đầu tiên nàng dùng hình thái như vậy phát ra âm thanh.
Đó là âm thanh cực kỳ dữ tợn, không phải nam không phải nữ, càng giống như là loài dã thú nào đó gầm gừ nặn ra từ chỗ sâu trong cổ họng.
Hoặc là nói, Thanh Loan bây giờ chính là một con ác thú chỉ biết báo thù.
Nàng lại hót lớn một tiếng thật dài, sau đó một luồng linh lực mãnh liệt chập chờn phóng ra, trăm dặm xung quanh vào lúc đó đều bị bao phủ ở trong đó.
Đó là thế giới của nàng.
Trong khoảnh khắc tu sĩ Vấn Đạo cảnh trở thành Tinh Vẫn, lĩnh vực của người đó sẽ trở thành đạo, mà đạo chính là quy tắc, có thể chống đỡ quy tắc của một thế giới.
Nó thấp hơn mảnh thiên địa này, nhưng vượt lên trên lĩnh vực.
Thiên địa trong phạm vi linh áp của nàng nháy mắt trở thành cực nóng, giống như không gian này cũng không thừa nhận nổi nóng bỏng như vậy, những vặn vẹo kia bắt đầu không ngừng xuất hiện trong phạm vị trăm dặm.
Mà từng viên ngọn lửa màu xanh hiện lên, thân của chúng nó không ngừng vặn vẹo, cuối cùng hóa thành rất nhiều con chim lửa lớn, hình dáng khác nhau, ước chừng mấy trăm con. Trong cơ thể mỗi một con đều như cất giấu uy năng hủy thiên diệt địa.
"Bách Điểu Triều Phượng!" Một tiếng gầm thét xuyên qua thiên địa vang lên, vào lúc đó những con chim lửa kia cùng hót lên, tiếng như hồng lôi (sấm đỏ), chấn động cả thiên hạ.
Con ngươi của Trấn Tây Thần Hậu đột nhiên phóng đại, cuối cùng y đã hiểu Thanh Loan dừng tay không phải bởi vì lo lắng, mà là nàng muốn dùng sát chiêu mạnh nhất kết liễu mạng sống của y.
---o0o---