THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch giả: Kem Bơ
Biên: Đình Phong

Thiên Thính.

Là một cảnh giới rất mạnh.

Trong vạn tu sĩ, có lẽ cuối cùng chỉ có một hai trăm người đạt đến cảnh giới như vậy thôi.

Nó khác với tu hành trước tứ cảnh. Vị trí trước tứ cảnh được gọi là Phàm Cảnh. Người đạt tứ cảnh tuy tốc độ và sức mạnh đều vượt xa người thường thế nhưng đến cùng vẫn chỉ là người trần mắt thịt.

Đao kiếm bình thường chỉ cần đủ sắc bén, nếu như lúc bị đâm không kịp vận khí hộ thể thì người phàm cũng có thể giết chết bọn họ.

Tô Trường An hiển nhiên không có bổn sự như thế, cũng may hắn có một thanh Thần Kiếm, một Thần Kiếm hàng thật giá thật.

Hắn vốn chỉ lừa người đàn ông kia muốn so chạm linh lực, rồi sau đó nhân lúc gã tụ linh lực thì kêu gọi thanh Thập Phương Thần Kiếm kia từ trên trời giáng xuống. Mà lúc người đàn ông đó đang dùng linh lực để đối kháng với một đao của Tô Trường An, tự nhiên không còn dư sức chống cự, vì vậy mới bị Tô Trường An tìm được sơ hở.

Bình thường đối bính nhìn như đơn giản, nhanh chóng.

Nhưng kỳ thật lại ẩn giấu tầng tầng tính toán, hung hiểm vô cùng.

Linh quang hộ thể của Lữ Kiến Bách tuy có thể dùng với mũi kiếm bình thường, nhưng đối diện với Thập Phương Thần Kiếm lại ở rất gần thì chỉ là thùng rỗng kêu to.

Chỉ một cái đối mặt, người của gã đã bị cắt thành hơn mười phần lớn nhỏ khác nhau. Một tiếng kêu rên cực kỳ thê thảm từ trong miệng gã phát ra.

Nội tâm Tô Trường An không khỏi dấy lên một chút khó chịu. Nhưng rồi hắn ép bản thân mình phải nhìn thẳng vào người đàn ông toàn thân đẫm máu đã không ra hình người trong đóa sen kia.

Hắn tự nhủ với mình.

Chỉ có nhìn thẳng vào máu tanh như vậy thì hắn mới có thêm dũng khí để đối diện với máu tanh càng đậm ở Trường An.

Những đệ tử đến cùng người đàn ông kia lúc này đều câm như hến. Bọn họ vốn là tuân theo phân phó của Viện Trưởng đến đây khiêu khích Thiên Lam Viện, hơn nữa còn được đồng ý sẽ trả thù lao tương đối xa xỉ.

Chuyện như vậy trước kia rất nhiều học viện đã từng làm rồi, vậy nên trong lòng bọn hắn cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

Nhưng ai có thể liệu trước được chuyện lại phát triển đến tình trạng này. Giáo tập bọn họ luôn kính trọng đã bị một thiếu niên tuổi ngang ngửa bọn hắn, thậm chí còn nhỏ hơn vài tuổi đánh cho không ra hình người.

Bọn họ không khỏi nhìn về vị thiếu niên ở trên diễn võ đài kia. Sợi tóc hắn bay tán loạn, đôi mắt màu đen u tối lạnh lẽo, giống như Tu La đến từ địa ngục vậy.

Lại một hồi tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, da trên thân thể Lữ Kiến Bách hầu như đề bị tróc bong. Xương thịt đỏ tươi đầy máu cứ như thế bộc lộ trần trụi trong không khí, từng giọt máu tươi không ngừng trôi xuống.

Tô Trường An rất nhanh cảm thấy không thú vị, hắn suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, liền muốn dùng Thập Phương Thần Kiếm xuất ra đóa sen hoàn toàn quấy vỡ người đàn ông kia.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn thì bất giờ một giọng nói vang lên.

- Tô công tử, hạ kiếm giữ người.

Y hét lên như vậy, nhưng lại không nhận được ý tứ đồng ý của Tô Trường An. Một hồi linh áp mênh mông truyền đến, tâm thần Tô Trường An bỗng nhiên chấn động. Thân thể hắn lùi vội về sau mấy trượng, phun ra một ngụm máu tươi. Đóa sen kia lúc này cũng điêu tàn, biến thành một thanh trường kiếm, bay vào trong hộp kiếm sau lưng Tô Trường An.

Sau đó là một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, liền thấy một người đàn ông trung niên mắt xếch, râu cá trê dẫn theo một đám hộ vệ áo giáp đen chạy đến.

Người đàn ông này Tô Trường An đã từng thấy qua, chính là Đình Úy Đại Ngụy Chương Tử Vụ đã bắt Đỗ Hồng Trường đi trong Bách Viện Yến.

- Tô công tử, đắc tội!

Y đi đến chắp tay trước người nói với Tô Trường An, thái độ có chút cung kính, nhưng giọng điệu lại không nghe được áy náy chút nào.

Cổ Tiễn Quân đứng bên cạnh thấy Tô Trường An phun ra máu tươi, nội tâm quýnh lên, vội vàng chạy đến. Nàng đưa tay đỡ lấy người hắn, đến lúc Chương Tử Vụ xuất hiện nàng liền biết biến cố vừa rồi của Tô Trường An là do y gây nên, lúc này bỗng nhiên lại tức giận.

- Chương Đình Úy, ngươi làm vậy là có ý gì?

Nàng lạnh lùng liếc mắt hỏi, khí lạnh giữa hai hàng lông mày nhíu chặt như đông tụ.

Mục Quy Vân nỗ lực đứng dậy bước đến cạnh hai người, cũng như thế lạnh lùng nhìn vị Đình Úy Đại Ngụy này.

Nhưng Chương Tử Vụ lại làm như không thấy sự lạnh lùng trong mắt mọi người.

Y đứng thẳng người, cười cười nói:

- Cổ Hầu Gia nói đùa. Ta chính là Đình Úy Đại Ngụy, việc đơn giản bất quá là thay bệ hạ bắt nghịch tặc thôi, trừ cái đó ra còn có thể có ý gì?

- Ngươi!

Cổ Tiễn Quân nghe vậy không khỏi nổi cáu, định nói thêm gì nữa nhưng đã bị Tô Trường An cắt ngang.

- Chương Đình Úy muốn bắt nghịch tặc, Thiên Lam Viện ta hiển nhiên không quản được.

Tô Trường An duỗi tay quẹt máu tươi bên khóe miệng, bình tĩnh nói:

- Nhưng ta có một chuyện muốn hỏi, trong nội viện Thiên Lam ta, cuối cùng ai là nghịch tặc trong miệng Đình Úy đây?

Chương Tử Vụ nghe vậy, khóe miệng càng nhếch rộng hơn, nói:

- Tô công tử quá lo lắng! Cả Thiên Lam Viện trung liệt thiên hạ đều biết, sao lại có gian tà? Tại hạ muốn bắt chính là tên nam nhân này!

Chương Tử Vụ nói xong, đưa tay chỉ vị giáo tập học viện đầy máu đã bị Tô Trường An lột da đang nằm trên mặt đất.

- Nam tử này không biết bị ai mê hoặc dám cả gan đến ám sát Tô công tử. Ta được tuyến báo nên cấp tốc chạy đến, ai ngờ đã chậm một bước. May mắn thân thủ Tô công tử rất cao minh. Bằng không để cho kẻ này ám sát thành công, thì không biết phải bẩm báo với bệ hạ như thế nào rồi.

Nói xong những lời này, bộ râu cá trê bên khóe miệng còn run run, bộ dáng như nghĩ đến mà sợ hãi.

- Ngược lại Phủ Đình Úy các ngươi thật bản lĩnh, mỗi lần bắt người đều chọn thời điểm thật tốt. Lúc giết người không đến, sau khi bị bắt rồi bỗng nhiên xuất hiện. Nói như thế, nghiệp vụ Phủ Đình Úy các ngươi cũng quá trọng dụng rồi!

Mục Quy Vân ở một bên bình tĩnh nói.

- Mục công tử nói đúng, tại hạ thất trách, sau này sẽ không xuất hiện tình huống như lần này nữa.

Chương Tử Vụ lần nữa chắp tay nói, thái độ vẫn cung kính như vậy nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho người nghe cảm thấy không đúng.

Theo lời y nói, không biết đến cùng là kẻ gian thất bại y mới đến hay kẻ gian sẽ không còn thất bại nữa.

- Ngươi bắt người thì bắt người đi, sao lại đả thương Trường An.

Mục Quy Vân hiển nhiên nghe ra hàm ý uy hiếp trong lời nói của Chương Tử Vụ. Lòng gã nổi lửa giận, trường thương trong tay lung lay, một cỗ linh áp từ trong cơ thể xuất ra.

Nhưng thái độ của Chương Tử Vụ hoàn toàn không thay đổi, y vẫn giữ nét tươi cười lúc trước, nói:

- Tại hạ cũng không phải cố tình như vậy, Mục công tử cũng biết có người năm lần bảy lượt muốn gây bất lợi cho Tô công tử. Ta thân là Đình Úy hiển nhiên không thể ngồi yên không để ý đến chuyện này được. Mà tên kia là nhân chứng tốt nhất, ta cần phải đưa về tra khảo một phen thật tốt, để tìm ra xem ai ở phía sau tấm màn giở trò, cũng đòi lại một cái công đạo cho Tô công tử.

- Lần này ra tay vội vàng là Chương mỗ lỗ mãng, mong rằng Tô công tử rộng lòng tha thứ.

Y nói như vậy nhưng đám hộ vệ giáp đen phía sau lại đồng loạt bao vây. Nhìn bộ dạng thật giống như muốn bắt người đàn ông trên mặt đất kia đi, nhưng trong lúc mơ hồ lại thuận thế bao vây lấy ba người.

Con ngươi Tô Trường An lạnh xuống, hắn nhìn người đàn ông toàn thân máu thịt be bét lần nữa.

Tuy rằng nhìn qua rất thê thảm, nhưng gã vẫn còn sống. Dù sao cũng là cao thủ Thiên Thính Cảnh, gã dùng linh lực bảo vệ tâm mạch, giữ lại một hơi thở. Nếu sau này có thể điều trị tuy rằng không có khả năng khôi phục hoàn toàn nhưng sống thêm hai ba tháng nữa hẳn cũng không phải việc gì khó.

Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện có chút không đúng.

Hiện tại Thiên Lam viện đổ nát không giả.

Nhưng cái danh thiên hạ đệ nhất học viện vẫn còn đó, thanh danh trăm năm trung liệt mọi người đều biết.

Có người muốn hại hắn, giết hắn không phải giả. Thế nhưng ra tay trắng trợn như vậy thấy thế nào cũng đều rất kỳ quặc.

Bởi vì bất kể lần này có thành công hay không thì học viện phía sau lưng người đàn ông kia đều không tránh được liên quan, chính gã cũng khó thoát được cái chết.

Hắn vốn không quen biết người đàn ông này, còn chưa nói đến thù hận gì đó, vậy thì vì sao gã lại không để ý đến tính mạng muốn ám sát hắn đây?

Hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không tìm được manh mối.

- Tô công tử, xin hỏi ta có thể mang người đi chưa?

Chương Tử Vụ hỏi như thế.

Tô Trường An nghe vậy thu lại suy nghĩ của mình, nhưng bất chợt trong đầu lại lóe một điểm sáng tựa như nghĩ đến điều gì đó.

Hắn cười nhạt, Thần Kiếm bên trong hộp kiếm sau lưng lên tiếng, dĩ nhiên cũng bất chợt hóa thành một tia sáng trực tiếp chỉ thẳng lên đầu lâu của người đàn ông đang hấp hối kia.

Chương Tử Vụ cả kinh, làm thế nào cũng không nghĩ ra thiếu niên này lại đột nhiên ra tay.

Một kiếm kia đã súc thế rất lâu, tốc độ lại cực nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người.

Dù cho Chương Tử Vụ nhất thời không phản ứng kịp nhưng người kia lại rất quan trọng. Y không dám ở tại chỗ thờ ơ, vậy nên làm cũng không kịp nghĩ. Thân thể khẽ động, nhìn như già nua nhưng lập tức như thỏ chạy vọt đến trước người đàn ông kia. Sau đó ở mi tâm của y xuất hiện một đường sáng, một tấm bình chướng đỏ sậm chợt xuất hiện trước người y và nam tử kia.

Chỉ nghe thấy tiếng rống khó chịu truyền đến, thân thể y vội lùi lại mấy trượng, từ khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.

Tô Trường An thấy cảnh này càng vui vẻ hơn. Nội tâm hắn khẽ động, thế công lăng liệt của Thập Phương Thần Kiếm bỗng nhiên dừng lại hóa thành một luồng sáng trở về trong hộp kiếm của hắn.

Chuyện này, một là không rõ tu vi của Chương Tử Vụ nhưng tính ra hẳn không thua kém người đàn ông kia đâu. Lần này có thể tổn thương y hoàn toàn là vì hắn xuất một chiêu bất ngờ làm cho y vô cùng ngoài ý muốn. Nếu lúc giằng co thêm nữa hiển nhiên cái được không bù nổi cái mất.

Hai là, dù sao Chương Tử Vụ cũng là mệnh quan triều đình, dù cho việc này là bị người ta sai khiến nhưng danh chính ngôn thuận. Nếu như thật sự động thủ thì Tô Trường An vẫn đuối lý.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là, lần này chỉ mang tính dò xét thôi. Trong lòng Tô Trường An cũng ngầm suy đoán được trình độ của y rồi thế nên cũng không cần tiếp tục giằng co với Chương Tử Vụ nữa.

- Một kiếm này coi như trả lại một chiêu vừa rồi của Chương Đình Úy đi, người ngươi có thể mang đi.

Tô Trường An nói như vậy, sau đó cũng không hề nhìn vị Đình Úy Đại Ngụy kia, quay người dẫn mọi người rời khỏi võ đài.

Sắc mặt Chương Tử Vụ giờ phút này trở nên có chút âm tình bất định, y lau máu tươi bên khóe miệng, giọng điệu bình tĩnh nói.

- Chương mỗ nhớ kỹ. Đi!

Y hét to một tiếng, đám hộ vệ sau lưng áp giải người đàn ông kia cùng đám đệ tử gã dẫn theo bước về phía cửa Thiên Lam Viện.

Đợi bọn chúng đi xa rồi.

Rốt cuộc Mục Quy Vân mới cau mày nhìn Tô Trường An nói:

- Trường An, lần này ngươi quá xúc động rồi.

Y nhìn một kiếm vừa rồi của Tô Trường An thật là nghĩa khí chi tranh nhưng hiện tại Thiên Lam Viện lại mưa gió chập chờn, hành động như vậy không tránh được miệng lưỡi thiên hạ.

Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, hắn biết rõ Mục Quy Vân hiểu lầm ý của mình, nhưng cũng không nói ra.

- Mục đại ca, có một chuyện ngươi phải giúp ta.

Hắn quay đầu nhìn Mục Quy Vân, sắc mặt nghiêm nghị.

- Chuyện gì?

Mục Quy Vân nghi ngờ hỏi.

- Hạ lệnh giúp ta tìm hiểu xem vị giáo tập Hồng Thịnh Viện kia còn có người nhà không, hiện tại đang ở đâu?

---o0o---

Bình luận

Truyện đang đọc