Dịch giả: phuongkta1
"Trường Tuyết, ngươi?!" Tư Mã Trường Tuyết đột nhiên phát ra ngôn từ đừng nói là mọi người ở đây, dù cho Mục Quy Vân cũng không thể phản ứng kịp.
Nhưng Tư Mã Trường Tuyết xưa nay ít nói ít lời lại đi tới trước mặt gã, đưa tay nàng đặt vào trong lòng bàn tay Mục Quy Vân.
"Đi thôi." Nàng nhẹ nhàng nói, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Ôn nhu như vậy, giống như khói sóng Giang Nam, mịt mù nhưng lại miên man tình nghĩa.
Mục Quy Vân sau một lúc hơi sững sờ, rút cuộc theo trong ánh mắt Tư Mã Trường Tuyết đọc được quyết ý trong lòng nàng, gã trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, nắm tay nàng.
Gã cùng nàng chĩa mũi chân xuống đất, thân thể như chim nhạn bay lên, giống như muốn nghênh đón một cuộc hôn lễ long trọng.
Mọi người rốt cuộc hoàn toàn trầm mặc lại, bọn họ cũng không có bất cứ một lập trường cực kỳ kiên định gì để ngăn lại Mục Quy Vân.
Huống hồ đúng như Mục Quy Vân nói, tiếp tục như vậy, kết cục cuối cùng của bọn họ chẳng qua là bị Tư Mã Hủ xơi tái hầu như không còn, trận chiến thất bại bên ngoài thành Kiến Nghiệp kia, đã chôn vùi một thẻ đánh bạc cuối cùng của bọn họ, theo ý nào đó bên trên mà nói, bọn họ đã không còn vốn liếng đánh cờ với Tư Mã Hủ.
...
Bên ngoài cửa thành quận Gia Hán.
Một vị tướng lĩnh Nhân tộc, tay cầm một thanh trường thương, đầu thương treo một cái đầu lâu, mà sau lưng còn có một bộ thi thể không đầu, dùng chiếu rách rưới bọc lấy, bị mấy tên nam tử bộ dáng sĩ tốt nâng lên, mà phía sau bộ thi thể này, là hơn mười đầu chó dữ bị người dùng xiềng xích kéo lại.
Khóe miệng chúng nó phun đầy nướt bọt, nhìn chằm chằm vào bộ thi thể không đầu kia, trong con ngươi tràn ngập vẻ tham lam.
Những con chó dữ này đã đói bụng từ lâu, bộ thi thể kia lúc này ở trong mắt chúng nó nên được xưng tụng là một bữa ăn ngon.
Tướng lãnh Nhân tộc nọ vào lúc này ném đầu lâu trên trường thương đi, đầu lâu kia xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, lại rơi vào trong tay y.
"Như thế nào? Vẫn không mở cửa?" Lông mày y nhíu lại, vuốt vuốt đầu lâu trong tay, nhìn về phía tòa thành quách kia, nói: "vậy xem ra, thi thể Thái úy đại nhân cũng chỉ có thể vứt cho đám chó săn của ta phân ra ăn rồi."
Thanh âm của y cũng không lớn, nhưng vận dụng linh lực, truyền cực kỳ rõ ràng đến trên cửa thành.
"Phốc!"
Ngựa chiến dưới háng đánh cho một phát tiếng phì phì trong mũi, dường như phải đứng ở chỗ này quá lâu, ngay cả nó cũng không kiên nhẫn được nữa.
Trên tường thành vẫn không có người đáp lại y.
Tướng lĩnh Nhân tộc nọ cảm thấy có chút không thú vị, "đã như vậy, vậy liền oan ức cho Thái úy đại nhân, làm thức ăn cho chó cưng của ta rồi!"
Trong lòng y dứt khoát, vừa nghĩ tới Mục Lương Sơn đã từng là Thái úy cao cao tại thượng, hôm nay có kết cục như vậy, trong lòng tuôn ra một hồi khoái ý khó có thể nói nên lời.
Mà thi thể kia cũng đúng là thi thể của Mục Lương Sơn.
Đây là một chuyện khó có thể giải thích.
Mục Lương Sơn là Tinh Vẫn.
Cần biết, Tinh Vẫn sau khi chết, anh linh trở về Tinh Hải, thân thể chôn cất ở đại địa.
Nhưng không biết Tư Mã Hủ dùng loại bí pháp nào, cứng rắn nắm giữ lại thân thể vị Tinh Vẫn này. Nên mới có tình trạng thảm khốc như ngày hôm nay.
Mà khi đó, tướng lĩnh Nhân tộc vừa dứt lời, y thấy bên trên thành quách vẫn như cũ không một chút thay đổi liền chu miệng, trong lòng khinh thường, đầu lâu trong tay tựa như bóng da, bị y tùy ý ném về phía sau, đầu lâu Mục Lương Sơn liền chậm rãi bay về bên trong đám chó dữ kia.
Đám chó dữ ngửi thấy mùi máu và thịt, vào lúc đó nhao nhao ngồi thẳng lên, chen lấn muốn xông về cái đầu lâu kia. Mà những sĩ tốt cầm lấy xiềng xích đám chó dữ cũng cực kỳ hiểu chuyện buông ra xiềng xích.
Vì vậy, đám chó dữ nhao nhao bay người ra, muốn cắn xé cái đầu lâu bay tới.
Nhưng vào lúc này.
"Thập Phương Kiếm Trận!"
Một giọng nữ thanh thúy lại lạnh lùng vang lên, chỉ thấy trong quận Gia Hán kia có một vị nữ tử sau lưng mọc ra một đôi cánh kiếm bay tới, tay nàng cầm một thanh thần kiếm có chín đạo kiếm ảnh vờn quanh, mũi kiếm chỉ xuống, trường kiếm đầy trời không biết từ chỗ nào mà đến, lại gào thét đâm tới những con chó dữ kia.
Máu thịt nương theo tiếng kêu rên của đám chó dữ không ngừng bắn ra, chỉ trong nháy mắt. Đám chó dữ vừa mới còn khí thế hung hăng, lại bụng đói kêu vang vào lúc đó đều biến thành từng khối máu thịt rách rưới.
Tướng lĩnh Nhân tộc nọ bất ngờ đối với biến hóa như vậy, y nhìn chó cưng của mình đều toi mạng, hai con ngươi đột nhiên ứ máu, quay người nhìn về phía nữ tử giữa không trung, sát ý quanh người bắt đầu khởi động.
"Ba thức Du Long - Giao Long Biến!"
Nhưng vào lúc y sẽ ra tay với nàng, trước người chợt vang lên một tiếng gào thét.
Chỉ thấy một cái bóng người màu đen cùng một thanh trường thương màu đỏ tươi quấn theo linh lực đầy trời, hóa thành một con thuồng luồng giết tới y.
Trong đầu y chấn động, biết người đến lai giả bất thiện, trường thương lập tức chắn ngang trước ngực.
Mà mũi thương của nam tử áo đen vào lúc đó đánh lên thân thương của y.
Thân thể hai người vào lúc đó chấn động, nhao nhao lui ra hai bên.
Đợi cho linh áp tản đi, hai người cách xa nhau hơn mười trượng, đồng loạt đứng người lại.
"Không ngờ Mục công tử là một vị tiểu nhân lừa đời lấy tiếng, chỉ biết đánh lén sau lưng." Tướng lĩnh Nhân tộc liếc nhìn Mục Quy Vân cười nói như vậy, mi tâm của y vào lúc đó trồi lên một ấn ký ngọn lửa màu xanh, linh áp quanh người càng cường hãn. Mà tay của y vào lúc đó duỗi ra phía sau, đầu lâu Mục Lương Sơn lăn xuống mặt đất vào lúc đó bị y giữ trong tay. "Nếu như Mục công dưới suối vàng có biết, có lẽ sẽ rất thất vọng a."
"Quy Vân, chớ rơi vào kế khích tướng của lão!" Tư Mã Trường Tuyết phía trên không trung thấy thế, lo sợ Mục Quy Vân bởi vì chuyện của Mục Lương Sơn mà rối loạn trong lòng, vội vàng nhắc nhở.
Mục Quy Vân đương nhiên hiểu rõ quỷ kế của tướng lĩnh Nhân tộc.
Nhưng thân là người con, thấy thi thể cha mình bị người đùa bỡn như vậy, lại có bao nhiêu người có thể thực sự bình tĩnh?
Hai con ngươi gã vào lúc đó trở nên đỏ tươi, trên trán nổi gân xanh.
"Hoành Cốc Chương! Để mạng lại!" Gã thét to một tiếng, thân thể đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Hoàng Cốc Chương trong miệng gã hiển nhiên chính là tướng lĩnh Nhân tộc nọ, Mục Quy Vân nhận ra y, y từng là một trong ba mươi sáu Thần Tướng của Đại Ngụy, xếp hàng thứ bảy, tu vi Vấn Đạo, là người ngoan độc, cực thích vứt thi thể kẻ địch cho chó dữ mà mình nuôi phân thây. Bởi vậy cũng có người tặng kỳ danh là Ác Cẩu Tương, nhưng y vẫn không cảm thấy nhục vì chuyện này, ngược lại vẫn lấy làm phong hào.
Y thấy Mục Quy Vân tức giận, trên mặt cũng không có chút nào hoảng hốt, ngược lại hai con ngươi phát lạnh, cũng không quay đầu đưa tay ra hiệu cho sĩ tốt phía sau.
Mà binh lính phía sau y vào lúc đó nhao nhao giơ lên trường cung trong tay, mưa tên dày đặc vào lúc đó đổ xuống thân thể Mục Quy Vân.
"Hèn hạ!" Tư Mã Trường Tuyết ở trên không trung thấy tình cảnh như vậy, thầm mắng một tiếng, thần kiếm Thập Phương trong tay hào quang lưu chuyển, một trận mưa kiếm vào lúc đó chiếu nghiêng xuống, thẳng tắp nghênh đón một trận mưa tên bao phủ về phía Mục Quy Vân.
"Ba thức Du Long - Ly Long Hiện!"
Mục Quy Vân làm như không thấy đối với mưa tên bay tới, tốc độ dưới chân gã càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người thường hầu như không thể thấy được tung tích của gã.
Mà theo một tiếng hét to của gã, trường thương màu đỏ tươi trên tay trong nháy mắt cùng gã hòa thành một thể, hóa thành một con Ly Long gào thét, núi thở biển gầm đánh tới Hoành Cốc Chương.
Khí thế của Ly Long kia cực kỳ kinh người, những nơi đi qua mặt đất bị cày ra một cái khe rãnh cực lớn, đầy trời bụi đất bị Ly Long mà gã hóa thành xoáy lên, mũi tên đuôi lông vũ hễ là chạm đến thân thể gã ngay lập tức bị quấy vỡ, cũng không thể làm gã tổn thương dù chỉ một chút.
Ly Long cách Hoành Cốc Chương càng lúc càng gần, hai con ngươi dần dần trở nên đỏ tươi, Hoành Cốc Chương đã khó có thể phân biệt rõ tròng mắt kia rốt cuộc là hai con ngươi của Mục Quy Vân, hay là hai con ngươi của Ly Long mà gã hóa thành.
Nhưng y vẫn khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vị con trai Thái úy này xuất ra lực lượng đã vượt xa dự liệu của y.
Dù cho thân là Vấn Đạo, vào một khắc này, Hoành Cốc Chương cũng ngửi được cỗ mùi vị của cái chết đang lan tràn bao trùm cơ thể y.
---o0o---