THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch: Tiểu Băng

Tô Trường An run lên bần bật vì sợ.

Sức mạnh tràn trề từ trong biển mây tuôn ra.

Tô Trường An không hề có ý tránh mà cũng có thể là hắn sợ quá, không còn khả năng phản ứng.

Thiên Đạo là giết không chết.

Ít nhất là Tô Trường An hắn không giết được.

Thế gian này, vạn vật đều là do Thiên Đạo biến thành, Thiên Đạo chính là họ, họ chính là Thiên Đạo, vậy thì làm sao giết được Thiên Đạo.

Tô Trường An làm sao không biết điều ấy, chỉ là hắn không thể đứng im nhìn mọi người chết ngay trước mặt mà thôi.

Nhưng Thiên Đạo vô tình.

Nó đâu có thèm quan tâm tới tâm tư của Tô Trường An!

Tô Trường An lại bị sức mạnh kia hất bay, ngã đập xuống đất.

Thập Phương thần kiếm biến thành kiếm linh cũng bị lực Thiên Đạo đánh trọng thương phải trở về nguyên hình, hào quang trên kiếm ảm đạm, cắm chúi xuống đất.

Cửu Nạn đao cũng bị tổn thương, thân đao đầy những vết rạn.

Thiên Đạo vẫn không ngừng giết chóc, số lượng anh linh còn lại chưa tới một trăm người, đã bắt đầu có Tinh Vẫn của Thiên Lam bị hóa thành ánh sao.

"Hồ đồ ngu xuẩn mất linh, ta giúp ngươi thành tựu Tiên Đạo, có được tuổi thọ vĩnh hằng, có được sức mạnh vô biên mà ngươi không muốn, lại cứ muốn làm phàm nhân đối địch với ta!" Biển mây quay cuồng, giọng nói của Thiên Đạo không còn giữ được bình tĩnh, nó đầy giận dữ bắn thẳng vào Tô Trường An.

"Trường An! Ngươi đi mau!"

"Nhanh! Mang Trường An đi!"

Các anh linh vội vã quát to.

Mấy người Hồng Loan vội chạy tới chỗ Tô Trường An.

Hồng Loan vèo một cái đã tới, nhưng sức mạnh của Thiên Đạo công kích Tô Trường An cũng đã tới rồi.

Hồng Loan kinh hãi. Thái Âm mệnh tinh của cô sáng lên, hư ảnh thần điểu Tất Phương hiện ra sau lưng, cô dang tay chắn trước mặt Tô Trường An.

Ngay cả Tô Trường An còn không đỡ nổi sức mạnh Thiên Đạo huống chi là Hồng Loan!

Hồng Loan ngã nhào, hư ảnh thần điểu ảm đạm rên rỉ rồi biến mất.

Nhưng may thay, Tô Trường An không bị ảnh hưởng tới tính mạng.

Cổ Tiễn Quân chạy tới nâng hắn dậy, cả người hắn toàn là máu, Hồng Loan mặt trắng bệch uể oải.

Các Tinh Vẫn đầy cảnh giác nhìn lên biển mây.

Ngày càng nhiều anh linh chết đi, chắc Thiên Đạo có ý đùa bỡn nên những anh linh còn sót lại đều là người Tô Trường An quen biết.

"Đưa Trường An đi mau!" Họ không hề lo lắng cho mình, hét to.

"Không có tác dụng đâu, chuyện Thiên Đạo muốn làm, không ai chống lại được." Từ trong biển mây vọng ra giọng nói đầy trêu tức của Thiên Đạo.

Nó nói xong, lại một tiếng kêu đau đớn, một anh linh bị hào quang xé nát.

Đó là La Ngọc Nhi, sư thúc của Tô Trường An, Thiên Tuyền Tinh Vẫn.

Phanh.

Trong lòng Tô Trường An như có cái gì đó vỡ theo cái chết của La Ngọc Nhi.

Mặt hắn cứng lại.

"Không!"

"Không!"

"Không!" Hắn thì thào, bò tới.

"Trường An! Mặc kệ chúng ta, ngươi đi mau!" Mọi người thấy Tô Trường An định bò qua chỗ mình, thì sốt ruột la to.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Thêm mấy tiếng vỡ, Hoa Phi Tạc, Hầu Như Ý, Từ Nhượng thi nhau vỡ tan.

Trong lòng của Tô Trường An cũng đầy vết nứt vỡ theo họ.

Hắn bò tới chỗ những anh linh.

Mấy anh linh nữa bị xé nát.

Quách Tước...

Ngô Đồng...

Tư Mã Trường Tuyết...

Ba ngàn anh linh, chỉ còn lại Ngọc Hành, Mạc Thính Vũ và Sở Tích Phong.

Bịch.

Tô Trường An quỳ xuống.

Hắn cúi đầu với Thiên Đạo.

"Xin… ta xin ngươi..."

Nước mắt hắn rơi, giọng đầy nức nở.

"Xin ngươi hãy tha cho họ."

"Ta sẽ làm bất cứ chuyện gì... Bất cứ chuyện gì..."

"Chỉ xin ngươi tha cho họ..."

Mấy người Cổ Tiễn Quân chưa bao giờ thấy Tô Trường An như vậy, sững ra nhìn hắn.

Người nam nhân này phải tuyệt vọng tới mức nào, mới làm ra hành động như thế này.

"Ba ngàn đạo thống, thiếu một cái cũng không được." Nhưng Thiên Đạo đã trả cho Tô Trường An một câu trả lời lạnh băng.

"Không! Không!" Tô Trường An lắc đầu, cả người run lên.

Một giọng nói đầy ý trách móc nặng nề vang lên.

"Tô Trường An!"

Giọng nói ấy như đánh thức Tô Trường An làm hắn bình tĩnh lại.

Hắn quay đầu qua, Mạc Thính Vũ đang lạnh lùng nhìn hắn.

"Sư phó..." Hắn kêu.

"Ngươi là ai?" Mạc Thính Vũ ngắt ngang.

"Tô Trường An..."

"Ngươi đang cầm cái gì trong tay?"

Tô Trường An nhìn xuống bàn tay, hắn đang cầm một thanh đao đầy vết nứt nhưng vẫn một màu trắng toát.

"Cửu Nạn đao..."

"Ngươi còn biết ngươi đang cầm đao hả." Mạc Thính Vũ càng thêm trách, giọng nói đầy phẫn nộ, giọng to thêm mấy phần: "Ngươi là Tô Trường An, là đồ đệ của ta, là một đao khách, trên tay ngươi còn có đao, tại sao ngươi lại quỳ? Ngươi muốn chúng ta sống sót đúng không? Ngươi muốn cứu chúng ta đúng không? Vậy mang đao của ngươi đi cứu!"

"Cả đời Mạc Thính Vũ ta chỉ có một đồ đệ, đó là Tô Trường An tay xách đao, không phải một kẻ nhu nhược quỳ xuống đất xin người ta tha mạng!"

Lời của Mạc Thính Vũ như sấm sét nổ vang bên tai Tô Trường An.

"Ta là đao khách... Trong tay của ta có đao..." Hắn thì thào như mê sảng, trong mắt nổi lên ánh sáng rực rỡ.

"Ồn ào!" Đây không phải thứ Thiên Đạo muốn nhìn thấy. Nó khẽ quát, thân thể Mạc Thính Vũ biến thành những mảnh vỡ.

Chút ánh sáng mới nổi lên trong mắt Tô Trường An lại cứng đờ.

"Sư phó!!!" Hắn hét to, đôi mắt đỏ rực lên.

"Trường An..." Một giọng nói khác vang lên. Tô Trường An quay qua, thấy Sở Tích Phong đang mỉm cười nhìn hắn.

"Sư phó..." Tô Trường An lại gọi.

"Đứng lên đi, nhớ kỹ, mặt mũi là thứ rất quan trọng với một đao khách. Có thể mất đi mạng, nhưng không được để mất mặt mũi." Sở Tích Phong cười khẽ.

Lúc này rồi, Tô Trường An làm sao còn dám cãi lời Sở Tích Phong? Hắn vội đứng dậy, chưa kịp nói gì thì Sở Tích Phong đã giành nói trước.

"Ta xin lỗi, lần này sư phó không có cách nào đưa ngươi về nhà."

Y áy náy nói. Nói xong, ánh sáng vàng trên người y lóe lên mãnh liệt rồi y hóa thành mảnh vỡ.

Tô Trường An nhìn mà đầu óc choáng váng. Hắn há miệng, muốn khóc, muốn la, muốn gào thét, nhưng chẳng biết tại sao đến cuối cùng lại chẳng thốt được thành lời.

Đến lúc này, ba ngàn anh linh chỉ còn lại một mình Ngọc Hành.

Lão giả từng vì thiên hạ vì muôn dân trăm họ, cúc cung tận tụy, ngẩng đầu nhìn biển mây.

"Không ngờ cả đời tính toán, cuối cùng lại ra kết quả như thế này." Ông khẽ nói, sau đó nhìn Tô Trường An, mặt lại đầy niềm vui vẻ. "Trường An, con qua đây."

"Sư thúc tổ..." Tô Trường An muốn ôm lấy ông, nhưng ánh vàng đã chia cách hai người, hắn không làm sao dao động được nó.

"Sư thúc tổ phải đi rồi, cái thế giới này cuối cùng đành phó thác cho con nhé." Ngọc Hành nói, đôi mắt hiền từ nhìn chàng trai trước mặt, "Không ngờ đã lớn tới như vậy rồi."

"Vốn còn có rất nhiều lời muốn nói với con, tiếc là không còn cơ hội nữa..."

Trên mặt ông bây giờ mới hiện ra sự quyến luyến.

"Sư thúc tổ... đừng đi, đừng đi có được không?"

"Mọi người đều chết hết, sư phó không còn, sư thúc không còn, Thiên Lam cũng không còn... Không còn cái gì nữa, con còn làm được gì?" Tô Trường An khẩn cầu.

"Thằng bé ngốc." Ngọc Hành đưa tay ra, như năm xưa muốn xoa đầu thằng bé nhưng ánh vàng đã ngăn cản tay ông lại.

Ông tiếc nuối thu tay về.

Vừa cười vừa nói.

"Chỗ nào có con, chính là Thiên Lam."

Ông đứng trong ánh vàng, miệng mang nụ cười, dáng vẻ trang nghiêm mà hiền lành.

Sau đó.

Thân thể ông vỡ tan.

Còn có một thứ nữa cũng bị vỡ theo, chính là ở trong lòng Tô Trường An.

Bình luận

Truyện đang đọc