Dịch: Tiểu Băng
Tô Trường An tiến về phía trước một bước, mặt đầy vui mừng.
Hồng Loan cắn nuốt Thiên Đạo, kế hoạch của bọn hắn vậy là đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại Đế Quân, chỉ cần hắn và Hồng Loan vừa trở thành Thiên Đạo liên thủ, vậy khả năng chiến thắng là rất lớn.
Qua bao cực khổ, cuối cùng lúc này, Tô Trường An cũng đã nhìn thấy hi vọng thắng lợi.
Hắn đi tới vươn tay ra, định chạm vào Hồng Loan, Đế Quân vì quá bất ngờ nên cũng quên ra tay ngăn trở.
Đôi mắt trong veo, không chút cảm xúc nhìn thẳng vào Tô Trường An.
Tô Trường An giật mình, đôi mắt này hắn rất quen thuộc, nhưng nó… vốn không nên thuộc về Hồng Loan.
"Đừng tới gần bà ấy!" Một tiếng kêu nôn nóng vọng tới từ xa. Một bóng người nhỏ nhắn đã ào tới, đẩy Tô Trường An ra.
Hồng Loan cũng tuôn ra linh áp cường đại, mang theo thiên uy khiến người ta muốn quỳ xuống mà bái lễ.
Tô Trường An nhìn Hồng Loan, nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của cô, nhìn thấy từ trong linh lực của cô có trộn lẫn tà lực màu đen mà đầu trống rỗng.
Vì sao...
Tô Trường An bị đẩy bay ra.
Oành!
Hắn bị quật mạnh xuống đất.
Bóng người nhỏ nhắn cũng ngã nhào vào lòng hắn.
Mọi người xung quanh cũng bị linh áp kia đẩy lùi lại, thi nhau ngã nhào.
Tô Trường An nhìn xuống lòng mình thấy Tô Chiếu.
Hắn vịn Tô Chiếu cùng đứng dậy, sững người nhìn cô gái đằng kia, nhìn đôi mắt lạnh băng và tà lực quanh người cô.
Hắn trợn to mắt, khiếp sợ và không thể tin được.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao lại như vậy.
Vì sao rõ ràng Hồng Loan đã cắn nuốt Thiên Đạo, nhưng trạng thái lại quỷ dị như thế này, vì sao khí tức của cô lại lạnh giá như thế, lạnh tới mức hắn không thể nào tin được người trước mắt chính là Hồng Loan.
"Bốp bốp bốp!"
Đế Quân rốt cục cũng hồi phục thần trí, gã vỗ tay đi tới, mặt cười đắc ý vui vẻ.
"Không ngờ, nghìn tính vạn tính, các ngươi vẫn còn tính sai vài thứ.”
Gã đi tới bên cạnh Hồng Loan. Hồng Loan đứng cạnh gã, mắt nhìn chằm chằm vào mấy người Trường An, trong mắt không hề ẩn giấu sát cơ.
"Có ý gì?" Tô Trường An hỏi.
Đế Quân cười: "Đúng thế, ta không thể nào nghĩ ra được các ngươi lại có thể làm đến tình trạng này. Nhưng, các ngươi đã quên, Thiên Đạo đã bị tà lực thôn phệ, nên dù y bị các ngươi thôn phệ, dù ý chí đã bị chuyển đổi, nhưng Thiên Đạo chi lực đã bị tà lực nuốt rồi, cho nên dù có đổi sang thành người khác, thì người đó vẫn sẽ đứng ở phe của ta.”
Đế Quân đùa cợt nhìn mấy người Tô Trường An.
Tô Trường An sững người.
Thực ra chuyện này lúc đầu bọn hắn cũng đã có nghĩ tới. Để trợ giúp Hồng Loan đối kháng Thiên Đạo, Tần Bạch Y đã truyền Thiên Đạo chi lực của mình cho Hồng Loan, chẳng những thế, để phòng ngừa tà lực của Thiên Đạo, Tần Bạch Y còn đẩy vào năm thành Tất Phương Thần tính để hỗ trợ ý chí cho Hồng Loan.
Tô Trường An quay đầu nhìn Tần Bạch Y.
Mặt Tần Bạch Y tái nhợt. Đã mất đi Thiên Đạo chi lực, lại từng dùng sức một mình mở ra Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, y vốn đã yếu nhiều lắm rồi, vừa rồi lại còn bị đại chiến ảnh hưởng tới, vốn đứng cũng đã vất vả. Khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Trường An, y chỉ biết lắc đầu vì y cũng không nghĩ ra được vấn đề xảy ra ở chỗ nào.
Tô Chiếu sầm mặt, ánh mặt đầy phức tạp nhìn Hồng Loan.
"Là bởi vì ta.” Cô nói.
Giọng nói trầm thấp, nhưng mà lọt vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Tô Trường An ngỡ ngàng nhìn xuống cô: "Chiếu nhi?"
Tô Chiếu nhìn chằm chằm vào Hồng Loan, ánh mắt chuyển thành bi thương.
"Vì sao, vì sao, ta hận ngươi lâu như vậy, nhưng vì sao đến cuối cùng, ngươi vẫn làm tất cả vì ta?” Cô hỏi, nước mắt tuôn ra.
Tô Trường An chưa bao giờ nhìn thấy Tô Chiếu như vậy, hắn lo lắng.
"Chiếu Nhi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tô Trường An hỏi.
Tô Chiếu quay qua nhìn hắn, nước mắt vẫn tuôn trào.
Cô khóc nức nở nói: "Cha, đều là do con gái sai, tất cả đều là do lỗi của con gái...”
"Chính là con đã hại mẫu thân, hại mọi người, hại tất cả mọi người...”