Dịch: Tiểu Băng
Nam nhân nói xong thả chén rượu xuống, đứng dậy phủi bụi trên áo định đi.
"Nè, khách quan.” Tiểu nhị vội chạy tới, vui vẻ nói: "Khách quan, ngài chưa trả tiền rượu!"
"Tiền rượu?" Nam nhân ngớ người, vẻ không hiểu.
"Khách quan nói giỡn phải không, uống rượu đương nhiên phải trả tiền, thiên hạ làm gì có chuyện ăn uống không?" Tiểu nhị ngạc nhiên, không ngờ một người ăn mặc đẹp đẽ sang quý thế này mà lại nói như vậy.
"Là vậy hả?" Nam tử gật đầu, quay người định đi.
Tiểu nhị biến sắc, túm lấy áo nam tử: "Khách quan, ngươi vẫn chưa trả tiền!"
"Ta không có tiền, lấy cái gì đưa cho ngươi?" Nam tử cực kỳ bình tĩnh nhìn tiểu nhị, giọng nói đầy vẻ đương nhiên.
Xem ra đây là kẻ chuyên đi lừa đảo ăn uống miễn phí! Tiểu nhị đổi sắc mặt, chỉ vào mặt nam nhân mắng: "Ngươi không biết chỗ này của chúng ta là đâu hả? Là chỗ ngươi có thể tới ăn uống chùa hả? Hôm nay, hoặc là để lại tiền rượu cho gia, nếu không...” Tiểu nhị vừa nói vừa ngắm nghía khắp người nam tử, xem xem có cái gì lấy thế chấp thay tiền hay không. Nhưng nam tử này quần áo mặc dù nhìn qua có chút hoa lệ, nhưng ngoài quần áo ra thì trên người chẳng có một món đồ trang sức nào cả.
Tiểu nhị trở nên hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoặc là để lại một cánh tay của ngươi cho ta!"
Tiểu nhị quát rất to, đám khách uống rượu xung quanh đều nghe thấy, quay qua nhìn, ai nấy đều mang vẻ mặt xem kịch vui. Đám tiểu nhị trong tiệm vây lại bao quanh nam nhân, xoa xoa tay sẵn sàng tham chiến.
Tới quán rượu, không thiếu chuyện khách uống quá nhiều đi đùa bỡn khách khác, nên đa số những tiểu nhị được chủ quán thuê đều biết một chút quyền cước. cả đám hứng chí bừng bừng nhìn nam nhân.
Nam nhân vẫn rất bình thản, vẻ không hiểu hỏi: "Ngươi nói uống rượu phải trả tiền rượu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là quy củ. Ta không trả tiền, không phải ta không muốn trả mà là ta không có, vậy vì sao lại muốn đòi cánh tay của ta? Đây là cái đạo lý gì?"
Y hỏi, vẻ đầy khó hiểu như thật tình không hiểu vậy.
Nhưng cái kiểu không hiểu ấy trong mắt đám tiểu nhị và khách uống rượu chính là giở trò, giả ngây giả dại.
"Lên!" Đám tiểu nhị không muốn lằng nhằng nhiều lời, ai đó quát to một tiếng, một đám người xông vào.
Thấy nam tử kia sắp bị ăn đòn, đám khách uống rượu đều có vẻ hả hê.
Nhưng một giọng nói đã từ xa vọng tới.
"Dừng tay!"
Âm thanh kia không hề to, nhưng như mang theo một sức mạnh kì dị nào đó, vọng rõ vào lỗ tai từng người một.
Sau đó, một vật từ đằng xa bay tới, đánh một đường cong xinh đẹp giữa không trung.
Tiếp đó.
Phịch.
Vật kia hạ cánh xuống bàn ăn của nam nhân xinh đẹp.
Là một cái túi tiền đầy ắp.
Đám khách uống rượu sững sờ, nhìn theo hướng bay của túi tiền, đám tiểu nhị cũng quay lại dòm.
Từ trong gió tuyết, một nam tử đi vào, ăn mặc rất bình thường, bộ dáng cũng cực kỳ bình thường. Nhưng thần kỳ ở chỗ tuyết đầy trời rơi xuống lại không chạm được vào người y mà tuột sang hai bên, khiến cả người y không hề dính một bông tuyết nào.
Những người có mắt đều nhận ra nam nhân này là một cao thủ.
Trong lơ đãng lại có thể ngăn được bông tuyết, mà bản thân lại không hề toát ra một tia chấn động linh lực nào, khống chế sức mạnh tinh tế tới như vậy, không có tu vi từ Hồn Thủ trở lên thì cơ bản không thể nào làm được.
"Tiền rượu của hắn ta trả!” Nam tử áo vải vừa đi vào vừa nói.
Tiểu nhị kiểm tra số tiền trong túi tiền, mặt tươi hẳn lên.
Y đánh mắt cho đám tiểu nhị, cười tươi tắn đi tới chào: "Hiểu lầm, hiểu lầm, tiểu nhân...”
Nhưng y còn chưa nói xong, nam tử áo vải đã khoát tay, mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân áo trắng.
Tiểu nhị là người thức thời, vội nói: "Vậy nhị vị từ từ dùng, tiểu nhân cáo lui trước.” Nói xong ra hiệu cho đồng bạn lùi đi.
Nam nhân áo vải đi tới bên bàn, vén áo ngồi xuống, tự rót rượu cho mình, nâng chén lên nhìn nam nhân áo trắng.
Hai người chạm mắt với nhau, lò lửa của quán rượu như cháy chậm lại, mọi người xung quanh không kềm được rùng mình.
"Đêm dài đằng đẵng, lẻ loi một mình làm gì, không bằng ngồi xuống uống rượu nói chuyện, chẳng phải hay hơn hay sao.”
"Ngươi thấy ta nói đúng không…"
"… Thiên Đạo???!!!"