THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch: Tiểu Băng

Qua câu chuyện hôm đó, thái độ của ba người Bạch Phong Dận với Nam Uyển rõ ràng đã có sự thay đổi.

Lúc đầu ba người thân với Nam Uyển, đó là vì thực lực khủng bố và cái phong phạm đại hiệp lơ đãng toát ra ngoài của hắn, nhưng qua chuyện ngày hôm qua, khi ba người gặp lại hắn, thái độ đã hoàn toàn khác biệt.

Nếu nói lúc đầu là sự sùng bái kính ngưỡng, thì bây giờ lại là tôn kính.

Lý do chính là vì cái tranh luận về anh hùng mà Nam Uyển đã nói hôm qua.

Lời nói của hắn đã phá vỡ kiến thức thông thường của ba người, khiến họ được mở mang đầu óc.

Bởi vì, lời nói ấy, là vô cùng có lí.

Ăn sáng đơn giản xong, Lý Các Đình là người đầu tiên hứng chí bừng bừng nhảy tới trước mặt Nam Uyển.

"Tiền bối, đi thôi, đi gặp cái vị anh hùng hôm qua ngươi đã nói ấy.”

Bạch Phong Dận và Du Mục Cổ nhìn Nam Uyển đầy chờ mong.

"A....” Nam Uyển gật đầu. Ba người không hiểu sao lại cảm thấy hắn không hề vui vẻ, không hưng phấn như người ta thường có khi sắp gặp lại cố nhân.

Hắn ăn mặc hoàn toàn khác với hôm qua, một bộ đồ đen, dù không phải làm bằng lụa quý, nhưng rất sạch sẽ, nhìn ra được Nam Uyển cực kì coi trọng cái người mà hắn sắp đi gặp.

"Đi gặp cố nhân, đương nhiên không thể đi tay không, đi mua vài món đồ đi.’ Nam Uyển xoay người, đi về phía chợ của thành Tây Giang.

Ba người nhìn nhau, chạy theo.

...

Trải qua chiến loạn, Thành Tây Giang là nơi Trường An và Tây Lương phải đi qua, nên đã nhanh chóng khôi phục lại sự phồn hoa năm xưa. Đường sá đông đúc, sầm uất, đầy tiếng người nói lao xao, tiếng rao hàng ồn ã.

Ba người Bạch Phong Dận nhìn theo bóng lưng Nam Uyển, cau mày.

"Sư huynh, các ngươi có thấy Nam tiền bối hôm nay có chút kỳ quái hay không?" Lý Các Đình hỏi.

"Ừ, ta có thấy.” Du Mục Cổ gật đầu, cau mặt: "Có phải vì hôm qua sư huynh chống đối Nam tiền bối, Nam tiền bối vẫn còn tức giận hay không?"

Bạch Phong Dận đỏ mặt, nhớ lại lời lẽ của mình hôm qua, xấu hổ ho khan, nhéo tai sư đệ: "Nói bậy bạ gì đó, Nam tiền bối là hạng người gì, cần phải chấp nhặt với chúng ta sao?"

"Cũng đúng.” Du Mục Cổ sợ sư huynh, rụt cổ lại, gật đầu thỏa hiệp.

"Nhưng Nam tiền bối như vậy là vì sao? Bình thường lẽ ra gặp lại bạn cũ phải là một chuyện rất vui mới phải?" Lý Các Đình cau mày suy tư.

"Hay là Nam tiền bối và người đó vốn không phải là bạn bè? Giống như năm đó Mạc Thính Vũ sư thúc một mình tới Bắc Địa tìm Ngô Đồng sư thúc báo thù?" Du Mục Cổ phát biểu ý kiến.

Lời vừa nói ra, y càng cảm thấy mình có lý: "Ngươi nhìn xem Nam tiền bối nói là muốn mua chút ít lễ vật đi gặp cố nhân, nhưng cái con đường này, cả vải vóc quần áo, hay đồ ăn thức uống, hắn đều không hề liếc mắt, các ngươi nói, đi gặp bạn cũ mà không tặng những thứ này, thì đi tặng cái gì?"

Y càng nói càng thấy mình nói đúng, mặt hồng lên vì hứng khởi, như vừa khám phá được một bí mật kinh thiên.

"Các ngươi nói, có phải là Nam tiền bối muốn mua một thanh binh khí, đi tìm kẻ thù đó đánh nhau không?" Y nhìn hai người Bạch Phong Dận, hưng phấn hỏi.

Mặt Bạch Phong Dận trắng bệch, giận dữ mắng: "Đao kiếm trên người Nam tiền bối là đồ giả hả? Cần phải tới đây mua binh khí hay sao?"

"Vậy là mua ám khí? Hoặc là độc dược?" Du Mục Cổ tiếp tục hưng phấn suy đoán.

"Nói bậy bạ không thôi, Nam tiền bối là người âm hiểm bỉ ổi như vậy hả?" Tới phiên Lý Các Đình bất mãn.

"Cái này... Vậy các ngươi nói đi, vì sao hắn kì quặc như vậy?" Suy đoán của mình liên tục bị chê bai, khiến Du Mục Cổ nhụt chí, quăng quả bóng luôn cho hai người.

Hai người Bạch Phong Dận đương nhiên không trả lời được. Một lúc sau, Lý Các Đình hai mắt tỏa sáng, chỉ vào phía trước nói: "Các ngươi nhìn, Nam tiền bối quẹo vào tiệm kia rồi!"

Vì quá đông người, ba người không nhìn được tiệm đó bán cái gì, tò mò chạy lên.

Mưa đột nhiên ào xuống, người đi đường hoảng loạn, tìm chỗ tránh mưa, người bán hàng cũng vội vã dọn quán. Biển người trở nên ồn ào, lộn xộn, ba người bị dòng người xô đẩy, không thoát ra được.

Song mưa thu tới nhanh thì đi cũng nhanh. Mấy chục hơi sau, cơn mưa đột nhiên ngừng, đám người mới vừa rồi bối rối tìm cách tránh mưa lại bình thường trở lại. Ba người nhìn về phía ban nãy, nhưng không còn nhìn thấy Nam Uyển.

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói.

"Các ngươi ở chỗ này à, đi thôi, đồ mua xong rồi.”

Ba người vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy chẳng biết từ lúc nào, Nam Uyển đã đi tới phía sau bọn họ.

Những hạt mưa phùn vẫn lún phún rơi, nhưng tới chỗ hắn thì như gặp phải màn chắn, dù hắn đứng trong màn mưa, nhưng cả người chẳng ướt lấy một giọt, nếu không nhìn kĩ, cơ bản không ai nhận ra được.

Nét mặt hắn không nhìn ra buồn vui, nhưng trong mắt lại có vẻ lo lắng.

Hai tay của hắn không nhàn rỗi, cầm theo cái hắn gọi là lễ vật.

Tay trái là một vò nước, nhìn bộ dáng bên trong hẳn là rượu, tay phải cầm một xấp giấy dày, là tiền giấy.

Đúng vậy, tiền giấy.

Tiền giấy đốt cho người chết.

Ba người Bạch Phong Dận sững ra.

Thì ra, cố nhân của Nam Uyển không phải là bằng hữu, cũng không phải là kẻ thù.

Mà là một người đã chết.

Bình luận

Truyện đang đọc