Dịch: Tiểu Băng
Trường Môn học viện trong thực tế không lớn.
Nhưng Cổ Tiễn Quân đi vào trong mới phát hiện, nơi này chẳng khác gì một động thiên.
Cái Trường Môn học viện này to đến đặc biệt, kỳ quái chính là cảnh tượng bên trong lại là cảnh tượng của Thiên Lam học viện.
"Uống!"
Cổ Tiễn Quân còn đang ngẩn ra, thì nghe thấy mấy giọng nói vọng tới.
Cô quay sang hướng đó. Diễn võ trường cách đó không xa có bày một cái bàn, ba nam nhân đang ngồi quanh bàn.
Ba người này đều nhìn chừng bốn mươi, mặt mày đỏ rực vì tranh cãi. Mỗi người cầm một bầu rượu đã uống say mèm, mồm miệng nói năng lộn xộn, Cổ Tiễn Quân lờ mờ nghe được mấy chữ "Tô Đại Phát" "Tô An Quốc" gì đó.
Khi nhìn thấy rõ mặt ba người kia, Cổ Tiễn Quân run lên, mắt cô dính chặt vào một người, không còn rời đi được nữa.
"Cha...” Cô kêu lên, rất nhẹ, nhẹ như sợ lỡ mình kêu to quá sẽ làm mình tỉnh lại khỏi giấc mơ đẹp này.
Đúng vậy, người nam nhân đó chính là người đã chết ở Kiếm Hàn thành, cha của cô — Cổ Phương Thiên.
Hai người còn lại, một người là Tô Thái cha Tô Trường An, người còn lại là Đằng Xà. Ba tửu quỷ tụ lại một nơi, thì chỉ có thể làm một chuyện mà thôi, đương nhiên chính là uống rượu.
Cổ Tiễn Quân run run đi tới gần, nước mắt không ngăn được lăn dài.
"Cha.” Cô gọi thêm lần nữa.
Cổ Phương Thiên giật mình quay lại, nhìn thấy cô thì nét mặt trở nên vui vẻ.
"Tiễn Quân à? Sao con lại tới đây?" Ông đứng dậy, kéo cô tới bàn rượu: "Con tới bình luận phân xử xem.”
"Con với thằng nhóc Trường An cưới nhau rồi, con trai sẽ đặt tên gì? Tô An Quốc thấy hay không? Thế mà xem cái lão khốn nạn Tô Thái này cứ nhất định cái Tô Phú Quý, Tô Đại Phát gì đó, con bảo có tức hay không?" Cổ Phương Thiên chỉ vào Tô Thái bắn một tràng, mặt đầy vẻ không vừa lòng.
"Tiễn Quân, ngươi nói tên Tô Đại Phát, Tô Phú Quý nhiều may mắn không? Nhiều vui mừng không? Sao mà không tốt được?" Tô Thái vỗ bàn đứng dậy, đối chọi với Cổ Phương Thiên.
Hai người không ai phục ai, đứng đó cãi nhau ầm ĩ, Đằng Xà cứ tà tà uống rượu mặc kệ.
Cổ Tiễn Quân không nói được một lời. Cô nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, trong lòng không ngừng tự nhủ tất cả chuyện này chỉ là ảo giác, là do Tô Trường An tạo ra mà thôi, nhưng sâu trong lòng cô lại bảo, người đang cãi nhau với Tô Thái kia chính là phụ thân của cô có, cái chết của ông chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Cái gọi giấc mộng Trang Chu, là mộng hay là thật?
Nói chung nó là như thế.
Cổ Tiễn Quân bắt đầu mê mang, sự mê mang ấy khiến cô sợ hãi.
"Tiễn Quân.” Sau lưng cô vọng tới một giọng nói.
Giọng nói ấy rất dịu dàng, rất quen thuộc.
Cổ Tiễn Quân run người quay lại.
Người đó lưng đeo đao kiếm, bộ dáng không thể nói là anh tuấn khiến người ta phải ngoái lại nhìn lần nữa. Đôi mắt dịu dàng như nước xuân tháng ba, khi dợn lên những gợn sóng xuân nho nhỏ, lúc lại thanh tịnh như gương, khi thì sâu không thấy đáy.
"Trường An...” Cả người Cổ Tiễn Quân mềm nhũn nhào vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy hắn.
Đúng vậy, người này chính là Tô Trường An.
Hắn cảm nhận được sự quyến luyến và lo sợ của cô, mỉm cười khẽ vuốt lưng cô.
"Không sao đâu, có ta ở đây rồi.” Hắn nói.
Cổ Tiễn Quân đang định nói, thì Tô Trường An đã giành nói trước.
"Đừng chỉ ta, tất cả mọi người đều ở đây.”
Giọng điệu của Tô Trường An lúc nói những lời này có vẻ quái dị, nhưng quái dị ở đâu thì Cổ Tiễn Quân lại không biết.
Cô cảm nhận được xung quanh mình có biến đổi, ngẩng đầu lên nhìn rồi sững người.
Rất nhiều người đột ngột hiện ra, hết người này tới người khác, họ đều nhìn cô mỉm cười vui vẻ.
Những người này Cổ Tiễn Quân đều biết.
Có bạn nối khố của Tô Trường An — Cổ Ninh, Tô Mạt, Lận Như, Kỷ Đạo.
Có các tiền bối của Thiên Lam viện — Mạc Thính Vũ, Ngô Đồng, Quách Tước, Hoa Phi Tạc, Bắc Thông Huyền, Ngọc Hành...
Có những người đã chết trên chiến trường Tây Lương — Miêu Vĩnh Sơn, Ôn Tử Ngọc, Hồng Ngọc...
Và rất nhiều những người khác mà cô không thuộc tên, đều là những Tinh Vẫn đã từng sóng vai chiến đấu với họ ở Thần Mộ.
Cổ Tiễn Quân đương nhiên biết họ đều đã chết, tất cả những gì cô đang nhìn thấy đều là giả, nhưng khi nhìn thấy họ lòng cô vẫn không nhịn được mà run rẩy, cô cũng biết những người này chính là nguyên nhân khiến Tô Trường An không muốn tỉnh lại.
Hắn không muốn đối mặt với sự thật là tất cả mọi người đều đã chết hết rồi!
Cô quay đầu nhìn Tô Trường An, hắn đang nhìn những người đó, cười vui vẻ như con nít.
Cổ Tiễn Quân há miệng ra, cổ họng cô khô rát. Cô nhìn nụ cười của Tô Trường An, đã lâu lắm rồi hắn không còn nụ cười như vậy, khiến cô do dự, cô có nên phá vỡ giấc mộng đẹp này của hắn không?
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đau lòng hạ quyết tâm há miệng ra.
Nhưng lần này, Tô Trường An lại một lần nữa chặn ngang lời cô.
Hắn chìa tay ra đặt lên vai cô, thâm tình nói với cô: "Tiễn Quân, chúng ta kết hôn đi.”
Cổ Tiễn Quân ngớ ra, có phần không theo kịp tư duy của Tô Trường An, chẳng phải họ đã kết hôn rồi sao?
Mắt cô hoa lên, quang cảnh xung quanh cô nhanh chóng thay đổi.
Cô thấy mình đang ở trong một gian phòng giăng đèn kết hoa, cô đứng ở trên đài, trước mặt là Tô Trường An đang mặc đồ chú rễ, dưới đài là những cố nhân kia của Tô Trường An, họ đang nâng chén với nhau, vui vẻ cười đùa.
Cổ Tiễn Quân cúi đầu nhìn mình, cô đang mặc áo cưới màu đỏ rực.
"Sao vậy Tiễn Quân? Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta mà!" Tô Trường An cười với cô.
Cổ Tiễn Quân hoảng hốt, cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
"À, phải, hôm nay là ngày đại hỉ của muội với Trường An.” Đầu óc cô trở nên mơ hồ, hình như cô đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng cô cố gắng cũng không nhớ ra được đó là chuyện gì.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện này, cô nhìn Tô Trường An áy náy, chìa tay ra đặt tay mình vào bàn tay hắn.
"Nhất bái thiên địa!"
Mạc Thính Vũ chủ trì hôn lễ to giọng hô.
Khách khứa dưới đài giật mình quay lên, thúc giục cô dâu chú rể ở trên đài.
Cổ Tiễn Quân ngần ngừ. Cô đương nhiên hiểu hôm nay là ngày đại hỉ, phải làm cho thật tốt, nhưng trong lòng vẫn có cái gì đó vương vướng, chưa giải quyết được cũng không hiểu được.
"Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?" Tô Trường An ân cần hỏi cô.
Cổ Tiễn Quân ngẩng lên nhìn hắn, rồi nhìn xuống quan khách dưới đài. Họ cũng đều đang chăm chú chờ đợi cô, ngay cả lão tửu quỷ cha cô cũng nháy mắt với cô, thời khắc quan trọng đừng có giở tính đùa nghịch trẻ con.
Cảnh tượng này quá đẹp, nó chính là thứ cô luôn ước mơ tha thiết.
Kết hôn với hắn, chỉ có cô và hắn, không phải chia xẻ hắn với ai, hắn chỉ thuộc về cô, cũng như cô chỉ thuộc về một mình hắn.
Vậy mình còn do dự cái gì vậy? Cổ Tiễn Quân thầm mắng mình.
Cô quay qua nhìn Mạc Thính Vũ đầy áy náy.
Mạc Thính Vũ chỉ cười, lại đưa tay ra cao giọng hô: "Nhất bái thiên địa!"
Hai người nhìn nhau, cúi đầu bái.
Bên tai vọng tới tiếng mọi người hoan hô vui vẻ.