Dịch: Tiểu Băng
Bất cứ ai bị người khác coi là dụng cụ thì đều không thể nào vui cho được, Tô Trường An cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng Tần Bạch Y chẳng hề bận tâm: "Đối kháng với Đế Quân, với Thiên Đạo là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Sự tồn vong của Thiên Đạo cũng kéo theo thế giới này tồn vong, đổi lại là ngươi, ngươi có thể tùy tiện giao chuyện như vậy cho người khác không?"
Tô Trường An im bặt.
Tần Bạch Y và Đế Quân Thiên Đạo, cái nào nặng cái nào nhẹ, Tô Trường An biết rõ.
Tần Bạch Y tiếp tục nói: "Nếu đã chọn ngươi, ta đương nhiên sẽ trải đường cho ngươi để ngươi thành tựu Tiên Đạo, ít nhất trước khi ngươi thành tiên, ta sẽ không để cho ngươi mất mạng.”
"Chuyện hợp tác với Trích Tinh lâu, mục đích cũng rất đơn giản, chính là để là nhiễu loạn Thiên Cơ. Đám Thiên Nhân muốn mở rộng Thiên Môn dẫn Tà Thần vào, ta chỉ muốn làm quấy nhiễu cảm giác của Thiên Đạo, không để cho nó phát hiện ra ngươi, cho tới khi ở Gia Hán quận, Tiên Đạo đại thành, khi đó ván đã đóng thuyền, dù ngươi bởi vì chút quy tắc trời đất, không thể dùng Tiên Đạo chi lực đến tối đa thì cái thế giới này cũng đã nhận ra ngươi đã là Tiên rồi, Thiên Đạo cũng không thể nào ra tay với ngươi được nữa.”
"Sau đó thì sao?" Tô Trường An lạnh tanh: "Vậy tại sao còn phải tàn sát trăm vạn bá tánh của Kiến Nghiệp thành? Còn phải biến Hạ Hầu Hạo Ngọc thành bộ dáng như vậy?"
"Đó là một cái thí luyện, cũng là một ván cờ.” Tần Bạch Y bình thản.
"Thí luyện? Ván cờ?" Tô Trường An không hiểu kịp.
"Như ta đã nói. Trong kế hoạch của ta, ngươi chỉ là một cái dụng cụ chứa đựng Tiên Đạo, có thể trở thành người đối kháng được Đế Quân hay không, ta còn chưa biết chắc. Trận đại chiến Gia Hán quận chính là một thí luyện ta dành cho ngươi!" Tần Bạch Y không mặn không nhạt đáp.
"Vậy nếu ta thất bại thì sao?" Tô Trường An cau mặt.
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi thất bại, ta sẽ lấy lại Tiên Đạo truyền thừa khỏi người ngươi, ta sẽ thay ngươi đi đối kháng Đế Quân và Thiên Đạo. Mặc dù như vậy không hề tốt, nhưng dù sao ta cũng đã từng chết một lần, dù đã có lại được thân thể, nhưng cũng không thể hoàn toàn phát huy toàn bộ sức mạnh của Tiên Đạo, nhưng cũng may ngươi khá hơn ta nghĩ. Ngươi vượt qua được kiểm tra đó của ta, cũng trở thành người truyền thừa Tiên Đạo ta cần.”
"Vậy còn cái ‘ván cờ’ ngươi nói là sao? Có liên quan gì tới cả trăm vạn người của Kiến Nghiệp thành?" Hồng Loan ở bên đột nhiên xen vào.
Tô Trường An cũng nhìn Tần Bạch Y đầy nghi ngờ.
Tần Bạch Y cười nhạt.
"Cái này rất phức tạp.”
"Nhưng nếu các ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
Trên người Tần Bạch Y bắt đầu tỏa ra một loại khí tức đáng sợ. Hai người sững ra, vô ý thức muốn chống cự nhưng Tần Bạch Y ra tay quá đột ngột, hai người không kịp trở tay nên bị khí tức của y bao phủ cả hai.
"Cái này...” Nhưng hai người ngạc nhiên, vì khí tức này hoàn toàn không hề có ý gây tổn thương gì cho họ, chỉ như một kết giới bao bọc họ lại mà thôi.
Tô Trường An ngẩn ra, cái khí tức này quen quen.
"Đây là … Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận?!" Hồng Loan giật mình, bật thốt.
Đúng vậy, đây chính là đại trận được các Tinh Vẫn dùng để chống cự lại Thần tộc hôm đó ở Thần Mộ, cũng là bí pháp năm đó Nhân tộc chống lại Thần tộc — Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận.
Trận pháp này có tác dụng giam cầm Thần tộc, không có ảnh hưởng gì tới người thường hay người tu hành.
Trong người Tô Trường An mặc dù có một tia Thần tính Chân Thần nhưng đã sớm bị hắn luyện hóa, Hồng Loan là Bán Thần Bán Yêu, hai người không hề bị Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận trói buộc.
Điều này Tần Bạch Y không thể nào không biết.
Tô Trường An và Hồng Loan nhìn Tần Bạch Y khó hiểu, y lại định làm gì vậy?
"Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, không chỉ có thể giam cầm Chư Thần, mà còn có thể ngăn cách tai mắt Thiên Đạo. Những gì chúng ta nói bây giờ, Thiên Đạo không thể nào biết được.” Tần Bạch Y nói.
Tô Trường An và Hồng Loan nhìn thấy thân hình vốn là linh thể của Tần Bạch Y đang từ từ tỏa ra vô vàn những đốm sáng.
Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận mở ra, cần phải dùng anh linh chi lực để hiến tế, Tần Bạch Y mở nó ra, y phải dùng chính bản thân mình để hiến tế.
Tô Trường An và Hồng Loan nhìn nhau kinh ngạc.
Chuyện Tần Bạch Y muốn nói hẳn rất là quan trọng.
"Để ta nói cho ngươi biết, ván cờ của ta!”